DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 347

Cô vừa nói vừa chăm chú khử trùng xử lý vết thương cho anh ta.

Không hề để ý cách đó không xa, có một người đang cầm máy ảnh “tanh tách tanh tách”, không ngừng chụp bọn họ từ nhiều góc độ khác nhau.

Xử lý vết thương xong, Tống Hân Nghiên cẩn thận buông ống quần xuống cho Dạ Vũ Đình.

“Đúng rồi, chưa kịp hỏi, sao anh biết vụ hạ độc có liên quan tới Liễu Hoài Thu?”

Ánh mắt Dạ Vũ Đình thoáng động, khẽ đến mức không thể nhìn thấy, vẻ mặt tự nhiên nói: “Nếu tôi nói tình cờ biết được thì chắc chắn cô không tin. Ngày đó ở khách sạn, sắc mặt cô không tốt lắm, tôi không yên tâm, dùng vài mánh khóe âm thầm hỏi thăm bạn bè bên phía đồn công an mới biết đã xảy ra chuyện gì. Còn về Liễu Hoài Thu, thật ra rất đơn giản thôi, phân tích một chút là biết người bên cạnh cô có vấn đề, không phải người bên cạnh cô thì chắc chắn là có nội gián. Là ai thì chưa chắc chắn, thế nên tôi tìm hacker, hack máy tính của mấy đồng nghiệp bên cạnh cô…”

Anh ta dừng lại, vội giải thích: “Nhưng mà cô yên tâm, những chuyện cơ mật không nên xem, tôi tuyệt đối không cho họ động vào.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta: “Anh muốn động vào cũng không động được tới. Đồ trên máy tính của mọi người ở công ty đều là mấy thứ lặt vặt thôi. Cơ mật thật sự ở đây cơ.”

Cô chỉ vào đầu mình.

Dạ Vũ Đình bội phục cười nói: “Thật hâm mộ hội học giỏi như mấy cô, lợi hại.”

Tống Hân Nghiên thản nhiên nói: “Cũng không liên quan gì đến học giỏi, bị gài bẫy nhiều rồi, đương nhiên sẽ đề phòng hơn.”

“Ai cũng nói con người ta vì chịu thiệt mà trưởng thành, quả nhiên không sai. Nhưng mà Hân Nghiên, cô đừng mất cảnh giác quá. Chuyện này, tôi cảm thấy cô thư ký nhỏ bé kia của cô không có cái gan đó đâu, không chừng còn có người đứng sau điều khiển. Nếu cô không tiện ra mặt thì có thể giao việc này cho tôi, tôi giúp cô điều tra tiếp.”

“Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng mà không cần đâu. Ông xã tôi đang điều tra giúp tôi rồi.”

“Ông xã á?”

Dạ Vũ Đình kinh ngạc nhìn cô: “Cô mới bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi?”

Tống Hân Nghiên bình thản cười: “Kết hôn không liên quan gì tới tuổi tác cả, tới tuổi pháp luật cho phép kết hôn rồi. Yêu nhau, muốn bên nhau cả đời thì đương nhiên sẽ kết hôn thôi.”

Ánh mắt Dạ Vũ Đình sâu thẳm, nở nụ cười nhẹ nhàng nhã nhặn, mang theo chút tiếc nuối cảm thán: “Người đàn ông có thể khiến cô bước vào hôn nhân ở độ tuổi ưu tú này chắc chắn cũng rất tài giỏi.”

“Ừ, rất tài giỏi.”

Nghĩ đến Tưởng Tử Hàn, cả ánh mắt lẫn khóe môi cô đều không giấu nổi ngọt ngào.

Dạ Vũ Đình nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Ôi, đã giờ này rồi. Cô còn chưa về thì chắc chồng cô sẽ lo.”

Anh ta đứng lên: “Để tôi đưa cô về, nếu anh ấy biết tới giờ này rồi mà cô còn ở cùng tôi, chắc sẽ ghen đấy.”

Giọng Dạ Vũ Đình trở nên trầm thấp hơn, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu cô là vợ tôi, chắc chắn tôi sẽ không yên tâm để cô ra ngoài một mình với người đàn ông khác. Sẽ ghen chết mất.”

Tống Hân Nghiên buồn cười, đứng dậy nghịch ngợm chớp mắt nhìn anh ta: “Nếu anh thật sự ghen nhiều vậy, chắc vợ anh sẽ cãi nhau với anh mất, thật sự không tự do chút nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc