DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1241

Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung bị bỏ lại nhìn bóng lưng mọi người rời đi, ánh mắt của cả hai đều tối sầm lại.

Máu của Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc hoàn toàn tương thích!

400cc máu chảy vào túi máu với tốc độ nhanh nhất, còn chưa kịp rút đầy thì điện thoại trong phòng lấy máu đã vang lên.

“Nghĩ cách điều động máu đi, một người hiến máu thôi chưa đủ!”

Chất lượng âm thanh của điện thoại trong bệnh viện rất tốt, Tống Hân Nghiên nằm ở một bên cũng nghe được rõ ràng.

“Sức khỏe của tôi không có vấn đề gì hết, có thể tiếp tục rút máu của tôi.”

“Cô gầy quá, nếu rút nữa thì cơ thể của cô sẽ không chịu đựng nổi. Hơn nữa…”

Rút quá nhiều sẽ xảy ra chuyện.

“Tôi tự nguyện!”

Tống Hân Nghiên lập tức ngắt lời y tá.

Sau khi rút xong 400cc máu, thật ra cô đã hơi choáng rồi.

Nếu là bình thường thì cũng không có vấn đề gì, chỉ là dạo gần đây bởi vì chuyện sản phẩm mới mà cô thức đêm quá nhiều…

Nhưng cô vẫn cố chịu đựng, không biểu hiện gì ra ngoài, ung dung cười nói: “Sức khỏe của tôi rất tốt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Lần trước hiến máu ở trung tâm tôi còn rút hẳn 600cc mà cũng không sao. Nếu cô sợ xảy ra chuyện, tôi có thể ký giấy đảm bảo cho dù có xảy ra chuyện cũng không tìm cô, tìm bệnh viện của các người gây phiền phức.”

Y tá cắn răng, tiếp tục rút máu.

Sắc mặt Tống Hân Nghiên trở nên trắng bệch với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cảm giác choáng váng trong đầu càng lúc càng tăng. Cho dù cô có dùng ý chí để chống đỡ, nhưng mí mắt nặng trĩu cũng bắt đầu mất khống chế mà cụp xuống…

Trong phòng cấp cứu.

Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng đều tham gia cấp cứu.

Lúc 400cc máu được đưa vào, y tá còn nhân tiện nói một câu: “Cô gái hiến máu kia nghe nói không đủ máu, miễn cưỡng tiếp tục hiến…”

Cố Vũ Tùng nghe xong liền biết có chuyện xấu.

Tống Hân Nghiên đã trải qua hai lần sinh nở trong vòng một năm, cơ thể vốn đã yếu, 400cc đã là giới hạn đối với cô rồi.

Anh ta vội dặn dò người khác: “Mau ngăn lại!”

Sau đó quay sang Tưởng Tử Hàn, nói: “Em đã sai người tìm nhóm máu thích hợp khắp thành phố rồi, nhưng máu hiếm quá ít… Tống Hân Nghiên nhất định phải dừng lại, cô ấy không chịu nổi đâu!”

Ánh mắt lạnh băng của Tưởng Tử Hàn dừng trên người con gái đang đeo máy thở, lạnh lùng nói: “Không phải cô ta luôn miệng nói thích Minh Trúc à? Bây giờ Minh Trúc cần cô ta, cô ta lại tự nguyện hiện máu, không rút máu cô ta thì rút của ai?”

“Anh Hàn!”

Giọng nói phản bác của Cố Vũ Tùng khá gay gắt.

Bình luận

Truyện đang đọc