DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 824

“Không có ai.” Lâm Tịnh Thi thản nhiên nói: “Ba con giấu giếm cũng tốt lắm đấy, mẹ chỉ vô tình phát hiện ra thôi. Nhưng ông ta vẫn nghĩ mẹ không biết gì.”

Dạ Vũ Đình gật đầu: “Vậy được rồi, việc này chỉ cần con với mẹ biết là đủ rồi, mẹ tiếp tục giữ bí mật đi. Chuyện còn lại, con phải suy nghĩ cẩn thận đã.”

“Được. Con muốn làm gì cũng được, nhớ phải nói cho mẹ biết.”

Lâm Tịnh Thi đau lòng xoa gương mặt đã gầy đi của con trai: “Đừng làm khổ mình quá, cho dù con muốn làm gì thì mẹ cũng sẽ giúp con làm cho bằng được!”

Lâm Tịnh Thi cũng không ở lại bao lâu.

Sau khi bà ta rời đi, Dạ Nhất cũng ở trong phòng bệnh đã nghe thấy hết tất cả căng thẳng tiến lên xin chỉ thị: “Ông chủ, tiếp theo chúng ta làm gì đây? Vẫn giữ nguyên kế hoạch làm mợ chủ mất trí nhớ sao? Mợ chủ mất trí nhớ thì có thể ở bên anh mãi mãi, như vậy sẽ an toàn.”

Chần chừ một lúc rồi nói tiếp: “Mặc dù cách bà chủ đưa ra cũng được, nhưng tôi cảm thấy mợ chủ không phải người dễ bị đe doạ, huống chi hiện tại còn có chuyện của mợ cả, ép buộc mợ chủ ở lại bên cạnh anh thì giống như một quả bom hẹn giờ……”

Ánh mắt Dạ Vũ Đình lạnh lùng thâm độc, nghĩ ngợi: “Mặc kệ thế nào, thì tôi luôn thật lòng với cô ta. Nhưng cô ta lại hại tôi như này. Tưởng Tử Hàn biến tôi thành kẻ tàn phế, cô ta hại tôi mất hết thể diện, mối thù này tôi sẽ từ từ đòi lại. Còn muốn rời khỏi tôi……”

Anh ta cười lạnh: “Đời này, cô ta đừng có mơ!”

Giọng điệu lạnh lùng của Dạ Vũ Đình giống như đến từ địa ngục khiến Dạ Nhất run sợ.

“Dạ Nhất.”

“Vâng.”

Dạ Vũ Đình liếc nhìn ảnh chụp trên giường: “Đi điều tra, tôi muốn biết tất cả thông tin của người phụ nữ trong ảnh. Cả thông tin củTử Hàn Mặc Tầm nữa.”

Nam Mặc Tầm.

Người phụ nữ anh ta từng yêu sâu đậm.

Người con gái dịu dàng thích cười, khi nở nụ cười là trên mặt sẽ có má lúm đồng tiền, có vẻ ngoài giống y hệt Tống Hân Nghiên.

“Vâng.”

Dạ Nhất rời đi.

Giọng nói trầm thấp của Dạ Vũ Đình lại truyền đến từ phía sau: “Đừng để ba tôi biết.”

“Đã rõ!”

……

Bệnh viện của Tưởng Thị.

Ánh mặt trời vừa đến giữa trưa, Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc bảo người dọn bàn ăn ra ngoài sân.

“Nào, tớ đút cậu nè.”

Khương Thu Mộc lấy đồ ăn dành riêng cho ở cữ ra, cơm canh thức ăn đã sẵn sàng, cầm lấy cái thìa định tự đút cơm cho Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên cười ngượng nghịu: “Cậu đủ rồi đấy. Tớ chỉ là vừa mới sinh non xong, tâm trạng không được tốt lắm thôi, chứ đâu có què luôn đâu mà cần đến lượt cậu phải đút cơm.”

Bình luận

Truyện đang đọc