DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 658

Từ sau khi Tống Hân Nghiên rời khỏi PL, cuộc sống của cô rất đơn điệu.

Ban ngày thì tới công ty mới theo dõi công việc chuẩn bị, xem tiến độ trang trí bên trong lẫn bên ngoài của bộ phận nghiên cứu. Sau khi tan làm thì tới phòng boxing luyện hai tiếng đồng hồ rồi mới về biệt thự Lộc Hồ.

Đi sớm về muộn, bận rộn đến mức tối tăm mặt mũi.

Dạ Vũ Đình cũng không hề rảnh rang.

Buổi sáng khi Tống Hân Nghiên ra ngoài, anh ta tập đi bằng nạng. Buổi tối lúc về nhà, anh ta còn tập đi bộ.

Thu vàng tháng mười là mùa không nóng cũng không lạnh, lúc nào anh ta tập cũng mồ hôi đầy đầu, quần áo ướt nhẹp hết lớp này tới lớp khác.

Tống Hân Nghiên nhìn thấy nhưng cũng không hỏi han, cũng chẳng nói gì.

Nhưng trong đáy mắt cô lại cảm thấy kính phục và mong chờ.

Anh ta lành lặn thì cảm giác áy náy có lỗi của cô dành cho anh ta mới từ từ biến mất.

Hôm nay, Tống Hân Nghiên thu dọn xong thì bỗng dưng thấy khát, định xuống lầu lấy nước.

Cô vừa đi tới cầu thang thì nghe giọng của Dạ Nhất ở phòng khách dưới lầu vang lên.

“Sếp, đã tối lắm rồi, nghỉ ngơi trước đi. Dạo này anh dồn phần lớn thời gian cho việc tập đi lại, ban đêm lại tăng ca đến nửa đêm để xem tài liệu, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”

“Không sao.”

Mặt mày của Dạ Vũ Đình ẩn chứa sự dịu dàng, giọng nói chắc nịch: “Tập luyện vốn không mệt, cho dù mệt thì đó cũng là mệt trong niềm vui. Qua mấy hôm nữa là tôi đi đăng ký kết hôn với Tống Hân Nghiên rồi. Tôi muốn ngày hôm đó đường đường chính chính đứng cạnh cô ấy, không muốn bị mấy cậu đẩy vào ủy ban. Xem tài liệu vốn là công việc do tôi phụ trách, là nền tảng nuôi sống gia đình. Tôi càng phải cố gắng hơn mới có thể để cô ấy sống tốt hơn, mới có thể để cô ấy có cảm giác an toàn…”

Dạ Nhất ở dưới lầu không nói gì thêm, Tống Hân Nghiên cũng không nghe nữa.

Cô siết chặt ly trong tay, đứng ở cầu thang cúi mắt nhìn người đang ông đang tập trung làm việc ở dưới lầu, trong lòng cô cảm động một cách khó hiểu.

Dạ Vũ Đình, tôi cũng sẽ cố gắng.

Cố gắng để không phụ tấm chân tình của anh.

Cố gắng chung sống đến đầu bạc răng long cùng anh…

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Chớp mắt đã tới ngày 17 tháng 10.

Trên đường Tống Hân Nghiên tan làm tới phòng tập boxing, lúc đi ngang một cửa hàng đồ chơi, cô bất chợt dừng lại.

Ngày mai là ngày đăng ký kết hôn, cũng là sinh nhật của Tưởng Minh Trúc.

Cô không thể thực hiện lời hứa ban đầu cùng đón sinh nhật với cô bé, nhưng cô vẫn có thể tặng quà sinh nhật mà.

Chỉ là trước mắt quan hệ giữa cô và Tưởng Tử Hàn…

Tống Hân Nghiên nhìn các loại đồ chơi trong tủ, trong lòng rối rắm, bèn gọi thẳng cho Khương Thu Mộc.

Điện thoại Khương Thu Mộc lúc nào cũng trong trạng thái chờ nhận cuộc gọi: “Cục cưng, sao vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc