DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 705

Tưởng Minh Trúc vẫn ngủ say sưa như trước, không nghe thấy lời dạy dỗ của người cha già.

Sau khi ra khỏi phòng con gái, Tưởng Tư Hàn tới phòng sách.

Trên bàn sách đặt một chồng dày tài liệu về nguồn gốc loại thuốc độc mà Tưởng Minh đã trúng phải kia.

Anh tiện tay cầm một tệp lên lật xem.

Cửa vang lên tiếng gõ.

Sở Thu Khánh bưng một ly sữa nóng bước vào: “Em hâm nóng ly sữa…”

“Sao cô còn ở đây?”

Tưởng Tư Hàn thả văn kiện trong tay xuống, cau mày nhìn cô ta bằng ánh mawsy không vui: “Còn chưa kết hôn mà ngày nào cũng nán lại Lịch Viên đến khuya, hai mươi mấy năm qua, nhà họ Sở đã dạy dỗ con gái như thế nào vậy?”

Mặt Sở Thu Khánh lóe lên luống cuống.

Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, dịu dàng cười nói: “Giáo dưỡng thục nữ dạy học thức lễ nghĩa. Chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp đã lĩnh chứng, con của chồng em bệnh, em ở lại, giúp anh chăm sóc bé quản lý chuyện nhà thì có gì không đúng?”

Cô ta đặt sữa lên bàn, có chút u oán: “Huống hồ, chúng ta sở dĩ hiện tại vẫn chưa cử hành hôn lễ, chẳng lẽ không phải vì anh chưa chọn xong ngày kết hôn sao?”

Cô ta vốn đã có thể trở thành bà Tưởng danh chính ngôn thuận.

Nhưng vì tiện nhân Tống Hân Nghiên đó, chồng chưa cưới của cô ta vào ngày lĩnh chứng cho cô ta leo cây!

Nói kêu người trực tiếp đi xử lý giấy chứng nhận, nhưng chứng nhận kết hôn cầm về xong, Chúc Minh Đức chỉ cho cô ta xem một cái liền thu đi rồi.

Giấy chứng nhận kết hôn cũng không đưa cô ta! Sợ cô ta cầm ra ngoài khoe khoang sao?!

Sở Thu Khánh thầm cắn chặt răng, chuyện này cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy!

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo: “Cô đang oán trách? Có giấy chứng nhận kết hôn còn chưa thỏa mãn?”

“Không có.”

Tưởng Tử Hàn bỗng bình thản nói: “Đừng mong đợi vô ích, sẽ không có hôn lễ, lĩnh chứng với cô cũng chỉ là tôi đồng ý di ngôn lúc lâm chung của ba, không muốn ông chết không nhắm mắt mà thôi. Hai nhà Tưởng Sở hiện tại cũng xem như liên hôn rồi, vọng tưởng khác cô tốt nhất nhanh chóng loại bỏ.”

Mặt Sở Thu Khánh dần rút đi sắc đỏ.

Những lời này của Tưởng Tử Hàn không thể nghi ngờ là đang rõ rành rành cho cô ta một bạt tai.

Cô ta đỏ mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Hàn, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”

Tưởng Tử Hàn lại cầm tài liệu trước mặt lên xem.

Sở Thu Khánh không cam lòng cắn môi, nghẹn ngào nói: “Có phải bất kể em làm gì anh cũng sẽ không tiếp nhận?”

“Phải.” Tưởng Tử Hàn nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Trừ phi cô chết vì tôi!”

Chết vì anh?!

Chết vì anh rồi, anh thật sự sẽ mềm lòng, nhìn cô ta thêm một cái sao?

Không, anh sẽ không!

Cô ta chết rồi, anh mới có thể quang minh chính đại có đôi có cặp với tiện nhân Tống Hân Nghiên đó?!

Bình luận

Truyện đang đọc