DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 984

Loại thuốc đó vừa đắng còn vừa thối, cô uống một viên là có thể nôn cả một ngày.

Cố Vũ Tùng kiên nhẫn dỗ dành: “Hiện giờ giọng của cô đã khản đặc cả rồi, bây giờ không uống có khi ngày mai còn càng không nói được gì. Thuốc này có hiệu quả rất tốt, uống xong đi ngủ, ngày mai tỉnh lại sẽ ổn thôi.”

Lúc nói chuyện, anh ta đổ thuốc ra lòng bàn tay, nhân lúc Khương Thu Mộc không để ý, bóp miệng cô ra nhét thuốc vào trong.

Vị đắng dần lan ra.

“Oẹ…”

Khương Thu Mộc nôn khan, định nhổ ra ngoài, cô hét lên: “Cái đồ khốn nạn nhà anh, muốn đầu độc bản cung…”

Một cái tát giáng xuống mặt của Cố Vũ Tùng.

“Bốp!”

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh.

Cố Vũ Tùng ngơ ngác.

Tống Hân Nghiên cũng thừ người ra.

Sau một giây sững sờ, cô vừa đau lòng vừa thấy buồn cười rồi vội vàng đưa nước cho Khương Thu Mộc.

Khương Thu Mộc nhận lấy ly nước uống ừng ực mấy ngụm mới xua tan vị đắng trong miệng.

Cố Vũ Tùng hoàn hồn, nhìn những viên thuốc bị nôn ra dưới đất, anh ta ấm ức lại bất lực: “Không uống được thì không uống, dữ dằn như thế làm cái gì?”

Anh ta thở dài, đỡ cô ấy nằm xuống giường: “Thôi bỏ đi, chút tỉnh lại rồi uống sau, dù sao truyền dịch cũng giống nhau…”

Cố Vũ Tùng lại đo nhiệt độ cho Khương Thu Mộc, vẫn còn hơi nóng, nhưng không nghiêm trọng mấy.

Anh ta cũng yên tâm: “Cơ thể đã hạ nhiệt, nếu không bị sốt trở lại thì sẽ không sao nữa.”

Tống Hân Nghiên lặng lẽ quan sát Cố Vũ Tùng.

Cậu Cố đã quen chỉ tay năm ngón, đoán chừng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ăn đòn lần nào, lúc này một bên mặt in dấu bàn tay, trông mắc cười vô cùng.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tống Hân Nghiên cũng cười thật, nhưng nụ cười rất nhanh đã biến mất.

Cố Vũ Tùng cẩn thận đắp chăn cho Khương Thu Mộc rồi dặn dò cô ấy nếu cảm thấy không thoải mái phải gọi ngay cho bác sĩ.

Tống Hân Nghiên dần phân tâm, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Tưởng Tử Hàn.

Khi cô ốm, anh cũng cẩn thận canh giữ trước giường bệnh của cô.

Tống Hân Nghiên bỗng nhiên cảm thấy bức bách, trái tim co thắt mạnh, rất khó chịu.

Khương Thu Mộc đã ngủ tiếp lần nữa.

Cố Vũ Tùng nhìn cô ấy một lúc rồi quay lại nói với Tống Hân Nghiên đang ngẩn người: “Chị dâu, mai chị phải đi làm đúng không? Tôi sẽ phái người đưa chị về.”

Tống Hân Nghiên hoàn hồn rồi lắc đầu: “Không cần đâu, lỡ như đêm nay Đầu Gỗ tỉnh dậy muốn đi vệ sinh thì tôi giúp sẽ tiện hơn.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc