DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1295

Tin tức gì thì anh ta không nói.

Tưởng Tử Hàn gật đầu: “Đến phòng làm việc của tôi.”

Bỏ lại Sở Thu Khánh đứng đó, anh đi lên lầu.

Chúc Minh Đức gật đầu với hai người phụ nữ trong phòng, sau đó vội vàng đi theo.

Cửa phòng làm việc đóng lại.

Chúc Minh Đức đề phòng nhìn cánh cửa đang đóng lại, đè nén giọng nói: “Tiểu Vương nói chuyện được rồi.”

“Tiểu Vương?”

Mặt Tưởng Tử Hàn tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Chúc Minh Đức chợt hiểu ra, sếp không chỉ quên đi quá khứ của mình và cô Tống mà còn gần như quên sạch những chuyện liên quan tới cô ấy.

Anh ta giải thích: “Tiểu Vương là em trai tài xế của bà Mộ. Bà ta từng sai tên lưu manh này đến Hải Thành ép cô Tống uống thuốc phá thai.”

Phá thai gì cơ?

Tưởng Tử Hàn điềm nhiên lắng nghe, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Ánh mắt u ám của sếp như hóa thành thực thể, Chúc Minh Đức chống chọi lại áp lực ập thẳng vào mặt mình, tiếp tục giải thích: “Khi đó anh vội vã trở về từ Hải Thành, đấm vào cổ họng của anh ta khiến cổ họng anh ta bị tổn thương nghiêm trọng. Cuống phổi vỡ nát, não thiếu oxy, hôn mê suốt mấy tháng. Sau quá trình điều trị, gần đây cuối cùng cũng đã từ từ tỉnh lại rồi.”

Tưởng Tử Hàn bực bội nhíu mày: “Có phải bây giờ cậu cảm thấy tôi rất rảnh, lo cả mấy chuyện vặt vãnh không?”

Chúc Minh Đức: “Không phải, chỉ là…”

Tưởng Tử Hàn bực bội cắt đứt lời anh ta: “Không chết thì cho tí tiền thăm hỏi. Cậu không xử lý được thì cứ giao cho bộ phận pháp vụ giải quyết.”

Gần đây lúc nào sếp cũng đưa ra quyết định không theo lẽ thường, Chúc Minh Đức khóc không ra nước mắt.

Anh ta nhíu mày: “Chuyện này đã sớm được giải quyết rồi, nhưng sau khi anh ta tỉnh thì lại tiết lộ một số việc quan trọng.”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn trở nên lạnh dần.

Chúc Minh Đức hạ giọng nói: “Lúc trước chúng ta đều tưởng rằng chuyện cô Tống sinh non là do bà Mộ sai Tiểu Vương làm. Thật ra không phải vậy! Tiểu Vương nói khi bọn họ đến thì cô Tống đã sẩy thai rồi, là cô Sở sai người làm!”

“Cái gì?”

Tưởng Tử Hàn bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi ghế làm việc, khiếp sợ nhìn Chúc Minh Đức chằm chằm.

Vốn tưởng rằng chẳng phải chuyện quan trọng gì, nhưng lại đột nhiên liên quan đến người phụ nữ quan trọng nhất của anh.

Anh nhíu chặt mày, lạnh lùng trách mắng: “Chúc Minh Đức, cậu biết mình đang nói bậy bạ gì không? Nếu những chuyện này thực sự xảy ra, tại sao trước giờ tôi không nhớ gì cả?”

Chúc Minh Đức thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc