DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 826

Khương Thu Mộc xoa đôi mắt: “Là tớ hoa mắt à? Sao lại có đến hai Minh Trúc?!”

Trợn to mắt, vẫn là hai đứa bé.

Cô ấy khó hiểu quay đầu nhìn về phía Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên cũng kinh ngạc, đôi mắt to trợn tròn nhìn qua nhìn lại hai đứa bé.

Trên đầu hai đứa bé cùng đội mũ lưỡi trai giống nhau, trên người cùng mặc một bộ đồ yếm màu đen giống nhau.

Bên eo đeo một cái thắt lưng màu bạc tinh tế, một bước đi đều thật ngầu.

Chân đeo đôi giày da nhỏ có khoá ở ống quần, vừa gọn gàng vừa đơn giản.

Cô bé vô cùng hài lòng với sự kinh ngạc mà mình mang lại, đắc ý búng tay một cái với bé trai bên cạnh.

Tay bé trai ấn xuống điều khiển từ xa.

Đột nhiên máy bay không người lái trong tay Khương Thu Mộc rung lên, bản nhạc cực bốc lửa vang lên.

Khương Thu Mộc hoảng sợ, vừa định buông tay đã thấy hai nhóc tì trước mặt nhúc nhích.

Hai đứa bé nhảy theo điệu nhạc.

Quay cuồng, xoay tròn, lộn nhào……

Một loạt động tác có độ khó cao được hai bé đáng yêu thực hiện trôi chảy như thể đạp xe trên đường, trông rất ngầu.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc nhìn đến ngơ ngát.

Người nhà với người bệnh xung quanh ra đây phơi nắng cũng nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc.

Nơi này là vườn riêng của khu VIP bệnh viện, người ra vào đây đều là những người có tiền.

Có con cái nhà ai là không được nuôi dưỡng theo hướng ưu tú đâu?

Nhưng mọi người đều thấy ngạc nhiên trước hai đứa bé xinh đẹp đáng yêu này.

“Ôi trời, cặp sinh đôi của nhà ai đây? Đáng yêu quá.”

“Giỏi quá đi, còn nhỏ vậy mà đã biết nhảy vậy rồi. Không biết lớn lên sẽ thế nào đây?”

“Trời ạ, trái tim của bà cô già này không chịu nổi rồi, muốn ôm về quá.”

“Tôi rất tò mò không biết là bé trai hay bé gái đấy? Chắc chắn nhan sắc của ba mẹ hai đứa bé này cũng thuộc dạng cực phẩm đấy……”

Trong cơn mưa lời khen, hai bé con phối hợp ăn ý, dùng đủ mọi tư thế múa và động tác để bày tỏ tình yêu với Tống Hân Nghiên.

Trong lòng Tống Hân Nghiên ấm áp, khóe môi cũng vô thức nhếch lên, khóe mắt hơi cay cay.

Khương Thu Mộc cũng bị sự đáng yêu này làm cho thét lên, vừa kích động vừa bực tức: “Tên Tưởng Tử Hàn thần kinh kia, rõ ràng đã có hai đứa con gái rồi sao giờ lại giấu thêm một đứa nữa vậy? Sao thế, sợ bị người khác bắt mất à. Không biết xấu hổ, nếu không phải lúc trước cậu chủ động thì mẹ nó bây giờ phải đi tố cáo anh ta lừa cưới, giấu giếm tình cảnh của gia đình……”

Tống Hân Nghiên nén lại nụ cười trên khóe môi, hơi chua xót: “Vốn dĩ là kết hôn theo nhu cầu, đâu ai có nghĩa vụ yêu cầu người kia kể hết về gốc gác của mình đâu.”

Nhưng cô cũng tò mò, một đưa bé khác lớn lên giống y đúc Minh Trúc là ai?

“Nói thì nói thế, nhưng mà……”

Bình luận

Truyện đang đọc