DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 650

Lâm Tịnh Thi bị cô hất mạnh tới mức lảo đảo lùi về sau một bước, hét lên: “Tống Hân Nghiên, mày dám đánh trả à!”

Mùi máu tanh khuếch tán trong miệng, Tống Hân Nghiên dùng đầu lưỡi chạm vào vùng da bị rách trong miệng, lạnh lùng nói: “Nếu dì không phải là mẹ của Dạ Vũ Đình thì tôi đã trả lại dì cái tát vừa nãy rồi. Bà Dạ, có chuyện thì nói, nếu muốn động tay, tôi không cảm thấy người lớn hơn tôi hai giáp như dì sẽ là đối thủ của tôi đâu.”

Lâm Tịnh Thi kinh hãi trợn trừng mắt.

Người phụ nữ này điên rồi sao?

Cô ta có ý gì?

Nói bà ta già ư?

Lâm Tịnh Thi tự cho mình là một phu nhân tao nhã quý phái tức tới mức bờ môi run rẩy.

Trong lúc hai người đối đầu, Dạ Vũ Đình vội vàng đi chuyển xe lăn tới cửa, chen vào giữa họ.

Anh ta kéo mẹ lại: “Mẹ, đủ rồi! Sao mẹ lại không cho Hân Nghiên cơ hội giải thích mà đã đánh người vậy chứ! Hơn nữa, con tin rằng Hân Nghiên không phải loại người đó!”

Lâm Tịnh Thi càng thêm giận dữ: “Cô ta không phải loại người đó thì là ai đây? Dạ Vũ Đình, con quen biết người phụ nữ này mới được bao hôm, Như Tuyết là em ruột của con. Con vì một người ngoài mà lại nghi ngờ em gái ruột của mình sao?”

“Chuyện này không hề liên quan tới thời gian quen biết bao lâu, có quan hệ huyết thống hay không!”

Trong lúc hai mẹ con đang tranh cãi, Tống Hân Nghiên lướt qua bọn họ nhìn vào trong nhà.

Dạ Như Tuyết nằm bò trên sofa trong phòng khách khóc thút thít, vừa tủi thân vừa phẫn nộ.

Trong lòng Tống Hân Nghiên lập tức xoay chuyển bảy bảy bốn chín vòng, lập tức hiểu được nguyên nhân cái tát ngày hôm nay.

Quá nửa là liên quan tới chuyện Dạ Như Tuyết sao chép!

Lâm Tịnh Thi tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể trách con trai mình, chỉ có thể trút hết sự phẫn nộ trong lòng lên Tống Hân Nghiên. Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bà ta tức giận chỉ vào cô rồi hỏi: “Tống Hân Nghiên, sao mày có thể ác độc như vậy! Như Tuyết nhà chúng tao thích mày như thế, bảo vệ mày như thế, sao mày có thể vu khống, hãm hại nó như vậy! Bây giờ còn phá hỏng quan hệ của nó với bạn thân nữa. Mày là đồ sao chổi! Nhà bọn tao không bị mày quậy tung lên thì mày không cam lòng có phải không…”

Suy đoán trong lòng Tống Hân Nghiên đã được chứng thực thông qua lời nói này của Lâm Tịnh Thi.

“Tôi hãm hại cô ta?” Cô bình tĩnh cười nói: “Như Tuyết, tôi hãm hại cô như thế nào? Cô đã nói với mẹ cô chưa?”

Dạ Như Tuyết ra sức khóc, không nói gì.

Dạ Vũ Đình đau đầu vô cùng: “Mẹ, mẹ tránh ra đi. Hân Nghiên làm việc cả một ngày, vừa mới tan làm, cô ấy đã rất mệt rồi. Có lời gì thì vào nhà rồi nói.”

Rốt cuộc thì Lâm Tịnh Thi vẫn cần mặt mũi, cũng không tiện tiếp tục đứng ở cửa làm ầm ĩ.

Mấy người đi vào trong nhà.

Tống Hân Nghiên vứt túi sang bên cạnh, nhìn Dạ Như Tuyết vẫn còn đang che mặt khóc, trong lòng không biết là tức giận phẫn nộ hay là thất vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc