DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 463

Làm bản thân càng mạnh mẽ hơn cũng có nghĩa là sẽ càng mệt, càng mỏi hơn.

Có lẽ cô đã không còn nhiều tinh lực, tâm lực với nghị lực để kiên trì tiếp nữa rồi.

Cần phải từ bỏ thôi…

Khương Thu Mộc lập tức nói mà không cần mảy may suy nghĩ: “Lúc cậu nói ra những lời này, thật ra là đã đưa ra lựa chọn rồi đúng không? Hoàn toàn không hề tồn tại cái gì mà hai con đường có thể đi, trong lòng cậu chắc chắn đã lựa chọn càng phải mạnh mẽ hơn.”

“Không.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tớ muốn bỏ cuộc.”

Khương Thu Mộc ngạc nhiên.

Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc bụng nhỏ: “Nếu vẫn còn một thân một mình như lúc trước, dù thế nào tớ cũng chẳng sao cả. Nhưng bây giờ tớ có con rồi. Tớ không thể lấy đứa bé ra để cá cược. Làm ngành này, nhất định cần phải không ngừng tung ra sản phẩm mới, mỗi ngày phải tiếp xúc với rất nhiều vật dụng, nguyên vật liệu hóa học, đứa bé không chịu được. Với lại dạo này không ít thành viên đội nghiên cứu khoa học bên tớ đã bị đào đi, nếu nghiên cứu phát triển tiếp thì một mình tớ phải gánh đến hơn phân nửa. Dù bảo đảm an toàn cho đứa bé, cơ thể chắc chắn cũng không chịu được.”

“Vậy cậu đã nghĩ kỹ muốn giao công ty lại cho ai chưa?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Vẫn chưa. Đợi chuyện lần này qua đi đã rồi hẵng nói.”

Hai người đang nói chuyện thì cảnh sát đến.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều rất bất ngờ.

Nhưng điều khiến người khác ngạc nhiên là khi cảnh sát tới cửa còn xuất trình giấy tờ cho hai người: “Ai là Tống Hân Nghiên?”

“Tôi.” Tống Hân Nghiên đứng ra.

Cảnh sát thản nhiên lên tiếng: “Chúng tôi nhận được báo cáo, cô làm giả giấy chứng nhận kiểm định chất lượng, mời cô phối hợp điều tra, đi với chúng tôi một chuyến.”

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều sững sờ.

“Mấy anh có nhầm không vậy?” Khương Thu Mộc chắn trước mặt của Tống Hân Nghiên: “Báo cáo kiểm định chất lượng của chúng tôi được Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm nhà nước cấp.”

Viên cảnh sát lạnh lùng nói: “Có phải nhầm lẫn hay không thì chúng tôi không rõ. Nhưng bộ phận kiểm định chất lượng của chúng tôi đã tiến hành kiểm tra sản phẩm của mấy cô, son môi Văn Sang mới ra quả thật có chứa mức kim loại nặng vượt mức tiêu chuẩn.”

“Không thể nào!” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Tống Hân Nghiên chau mày: “Sản phẩm của chúng tôi, mỗi lô đều có kiểm tra.”

Cảnh sát dứt khoát cho hai người xem lô mẫu và kết quả xét nghiệm, không ngoại lệ, tất cả kim loại nặng đều vượt mức tiêu chuẩn.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc bỗng ngây người.

“Cô Tống, đi thôi.”

Cảnh sát muốn đưa người đi.

Khương Thu Mộc vội hoàn hồn, bước lên ngăn cản: “Không được, các anh không thể đưa cô ấy đi như vậy. Cô ấy đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”

Mấy người cảnh sát chần chừ.

Viên cảnh sát dẫn đầu nói: “Chỉ tra hỏi thông thường thôi, vẫn mong cô phối hợp.”

“Đầu Gỗ, không sao đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc