DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

 

CHƯƠNG 1115

Nhưng Tống Thanh Hoa cũng khiến lòng cô chìm xuống tận đáy.

Đây cũng không phải là chuyện mà một người bình thường làm ra vì tiền tài và quyền lực. Việc này đã liên quan đến lợi ích quốc gia! Là chuyện cơ mật!

Tống Hân Nghiên thăm dò: “Anh, rốt cuộc đơn vị M960 kia làm gì? Có phải Tống Thanh Hoa muốn thông qua anh để thu thập tình báo cho người nào đó bên này không?”

Tống Dương Minh nhắm chặt mắt, ngồi lại trước bàn ăn, ánh mắt chăm chú nhìn vào nồi canh đang sôi sùng sục, chỉ tiếc không thể nhìn chằm chằm tạo ra hai cái lỗ trên nồi lẩu.

Anh gật đầu: “Anh không biết Tống Thanh Hoa muốn làm gì, nhưng qua những lời bà ta nói, anh gần như có thể đoán được đại khái.”

Tống Hân Nghiên vô thức siết chặt tay.

Chỉ mới là đại khái mà đã có thể khiến anh ấy tức giận như vậy rồi, nếu như biết được toàn bộ, anh ấy sẽ còn tức giận đến mức hủy thiên diệt địa như nào đây!

“Rầm!”

Tống Dương Minh tức giận nện một đấm xuống bàn ăn, bộ đồ ăn rơi vỡ phát ra tiếng vang nhỏ.

Tống Dương Minh giận đỏ mắt, căm hận nói: “Tại sao nhà họ Tống lại có một kẻ bán nước như vậy! Đơn vị M960 là đơn vị điều tra tình báo nổi tiếng ở nước M, thủ đoạn của bọn chúng rất hèn hạ. Mấy năm nay chúng không từ mọi giá để đánh cắp thông tin nghiên cứu khoa học của các quốc gia, làm hại nhân viên nghiên cứu khoa học ưu tú của các nước… Người người đều muốn diệt trừ!”

Tống Hân Nghiên nghe mà cảm thấy ớn lạnh cả người.

Nếu như Tống Thanh Hoa thật sự đang làm những việc này như Tống Dương Minh nói, thì người đàn bà này đã không phải là ti tiện nữa rồi.

Mà là đáng sợ! Cực kỳ đáng sợ!

Tống Dương Minh nói xong mới nhận ra.

Em gái mình chỉ là một người bình thường, những chuyện dơ bẩn xấu xa này là những chuyện rất đáng sợ đối với cô.

Anh ấy vội quay lại nhìn cô.

Cô gái nhỏ quả nhiên bị dọa đến mức mặt trắng bệch, trông như bị hồn bay thất lạc.

Trong lòng Tống Dương Minh cảm thấy áy náy, vội nắm chặt tay cô: “Đừng nghĩ tới nữa, em không nên bận tâm về những chuyện này. Sau này nếu em gặp Tống Thanh Hoa thì đừng cứng rắn với bà ta, cũng đừng đối nghịch. Loại người như bà ta vốn không có lương tâm, chọc giận bà ta, không ai biết bà ta sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“Vâng.” Tống Hân Nghiên gật đầu: “Sau này em sẽ cố gắng tránh mặt bà ta, nếu thật sự không tránh được thì cũng cố gắng không chọc giận bà ta. Ít nhất là trước mắt em chưa có thực lực, em chắc chắn sẽ không đối đầu với bà ta.”

Tống Dương Minh xoa đầu em gái: “Những thứ này đều chỉ là nghi ngờ của anh thôi, cũng không chắc là Tống Thanh Hoa đang làm việc cho đơn vị M960. Có khả năng bà ta thật sự chỉ quen người ở đó, vì tiền mà làm chút chuyện cho bọn họ thôi, mà đương nhiên cũng có thể bà ta đã tham gia vào một số việc. Hai tình huống, tính chất hoàn toàn khác nhau…”

“Đơn vị M960 ra đời từ Thế chiến thứ Nhất, đã có lịch sử cả trăm năm. So với khoa học kỹ thuật lạc hậu trong quá khứ, bây giờ đơn vị này đã phát triển đến trình độ nào thì người ngoài hoàn toàn không thể biết được. Từ khi nước Z của chúng ta được thành lập đến nay, bọn chúng đã dùng đủ các chiêu trò dụ dỗ, xúi giục để phá hủy sức mạnh tiến bộ khoa học và kỹ thuật của chúng ta. Điều tra, dụ dỗ, bắt cóc và giết hại… Rất nhiều nhà khoa học và kỹ sư bảo vệ bí mật của chúng ta đều bị bọn chúng hãm hại. Có một số ít nhân tài đã được giải cứu kịp thời, nhưng có một số nhân tài đã biến mất một cách không thể giải thích được…”

Bình luận

Truyện đang đọc