DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1272

Tống Hân Nghiên trực tiếp lơ đi: “Tôi không thể có bất cứ tình cảm nào với anh nữa. Nếu như đây không phải là điều kiện của anh, vậy thì xin lỗi, tôi không thể đồng ý được.”

Cô vứt bức ảnh xuống ghế xe, kéo cửa ra định xuống.

“Hân Nghiên.”

Nhanh như chớp, Dạ Vũ Đình túm chặt lấy tay cô: “Hân Nghiên, ngoài những bằng chứng ở chỗ anh ra, em không thể tìm được bất kỳ bằng chứng nào khác nữa đâu. Tống Thanh Hoa hành động rất cẩn thận. Huống chi, bây giờ sự việc đã bại lộ. Bà ta hiểu nguyên tắc càng làm càng sai hơn ai hết. Vào thời điểm này, chẳng những không có thêm động tĩnh gì mà bà ta còn xóa sạch dấu vết sót lại nữa…”

Tống Hân Nghiên chau mày rụt tay lại, không kiên quyết đòi xuống xe nữa.

“Thì sao? Không điều tra được thì từ bỏ à?”

Cô quay đầu lại: “Dạ Vũ Đình, anh lắm lời như vậy là muốn nói với tôi điều gì? Rằng Tống Thanh Hoa lao tâm khổ tứ đối phó với PL như vậy chỉ để nhắm vào tôi sao?”

Dạ Vũ Đình lắc đầu: “Anh không rõ. Nhưng anh biết chắc chắn là dã tâm của Tống Thanh Hoa không chỉ có vậy. Với năng lực của bà ta mà muốn đối phó với em thì vô cùng đơn giản. Nhưng bà ta chưa bao giờ làm tổn thương em thật sự. Cho nên, dù có liên quan đến em đi chăng nữa thì em cũng chỉ là một trong số những nguyên nhân, có lẽ PL cũng phải chiếm một phần lớn nguyên nhân trong đó.”

Tống Hân Nghiên cười khẩy: “Không cần biết là nguyên nhân gì, bây giờ đã xảy ra án mạng thì buộc phải điều tra cho rõ ngọn ngành. Hơn nữa, bắt buộc phải có người chịu trách nhiệm cho vụ này!”

Người này nhất định phải là kẻ khởi xướng phía sau. Nếu không thì công lý ở đâu?

“Báo cảnh sát không có tác dụng đâu.” Dạ Vũ Đình nói thẳng: “Vả lại, báo cảnh sát gây động tĩnh quá lớn, sẽ chỉ đánh rắn động cỏ thôi. Anh vẫn giữ nguyên câu nói đó, Hân Nghiên, chỉ có anh nắm được bằng chứng. Nếu em không tin thì có thể tự mình thử xem.”

Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn chằm chằm Dạ Vũ Đình, nhưng trong lòng lại do dự.

Chỉ trong giây lát, cô đã có quyết định.

“Cảm ơn anh đã cho tôi biết những điều này.”

Nhẹ nhàng dứt lời xong, cô dứt khoát mở cửa xuống xe.

“Hân Nghiên!”

Dạ Vũ Đình không cam lòng bèn cất tiếng gọi.

Như không hề nghe thấy, Tống Hân Nghiên sải bước rời khỏi đó.

Cô bỏ đi với dáng vẻ phóng khoáng, kiên quyết, vô cùng dứt khoát.

Dạ Vũ Đình ngồi trong xe siết chặt bàn tay đặt trên vô lăng, ánh mắt trìu mến ban đầu cũng trở nên tối sầm.

Anh ta cong môi, cất giọng nham hiểm: “Đợi đến lần sau em quay lại tìm anh, sẽ không còn là điều kiện này nữa đâu.”

Tống Hân Nghiên dường như không hề nghe thấy.

Sau cuộc trò chuyện với Dạ Vũ Đình, nỗi hoang mang trong lòng cô đã vơi đi, lúc này đang tràn đầy năng lượng.

Lúc Tống Hân Nghiên về đến nhà, trong nhà bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm nồng.

Khương Thu Mộc lo cô gặp chuyện không vui nên đã dành cả ngày cùng dì vào bếp để học và chuẩn bị rất nhiều món ăn yêu thích của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc