DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 429

Dì kia cười nói: “Cậu Cố bảo chúng tôi đến đây dọn dẹp. Mấy món đồ hư hỏng đã dọn gần hết ra ngoài rồi, cô xem có gì không dùng nữa không, chúng tôi sẽ nhanh chóng mang nó ra ngoài.”

Tống Hân Nghiên nhìn quanh phòng khách trống rỗng.

Chiếc thảm thủ công Ba Tư trên mặt đất đã bị mang đi, những bức tranh trang trí trên tường lúc trước cũng biến mất dạng, trên tường chỉ còn lại vết tích bị người ta phá hỏng, bàn trà và mấy cái sừng cũng trống không.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại bộ ghế sofa ở giữa được bọc lại.

Ghế sofa làm bằng gỗ kết hợp với vải theo phong cách Âu Mỹ, bị tróc một chút nước sơn, vải ở phần tựa lưng bị xước hai chỗ, không hư hỏng nhiều lắm.

Tống Hân Nghiên nhìn chiếc ghế với vẻ lưu luyến: “Để sofa lại đi.”

Đây là một trong số đồ vật ít ỏi còn dùng được trong phòng khách.

Nó chứa đựng phần lớn ký ức về cuộc sống giữa cô và Tưởng Tử Hàn.

Nhân viên đóng gói sửng sốt, vội vàng dừng công việc rồi khiêng sofa quay về chỗ cũ lần nữa.

Ở góc sofa có đặt một bình hoa cao hơn nửa người, bên trong có cắm mấy nhánh hoa nhung bằng thủ công to cỡ nắm tay, hoa được mô phỏng chân thật với màu sắc ấm, trông rất ấm áp.

Tống Hân Nghiên rất thích chúng.

Nhưng lúc này bình hoa đã vỡ nát, mấy đóa hoa nhung nằm rải rác ở giữa những mảnh sứ vỡ vụn.

Tống Hân Nghiên vứt cái bọc đi rồi bước tới nhặt hoa.

Cô mới duỗi tay ra thì ngón tay đã bị mảnh sứ cứa đứt.

Máu tươi nháy mắt chảy ra kết thành từng giọt, liên tục rơi xuống từ ngón tay.

Cơn đau dữ dội kéo dài vài giây rồi mới truyền vào não bộ.

Tống Hân Nghiên hít hà, sống mũi bỗng chua xót, cảm giác tủi thân không hiểu ở đâu dâng trào.

Cô cố gắng nhếch môi: “Tống Hân Nghiên, mày có tư cách gì mà tủi thân? Đây là do mày đáng đời biết không!”

Cô ổn định cảm xúc rồi đứng dậy, không quan tâm máu đang chảy ở tay mà bước thẳng lên lầu hai.

Có lầu một ầm ĩ làm nền, lầu hai lạnh lùng yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.

Cô đẩy cửa phòng ngủ ra.

Bên trong vẫn còn giữ cách bày trí lúc cô và Tưởng Tử Hàn ở đây.

Trên chiếc tủ đầu giường bên phải có đặt khung hình của Tưởng Minh Trúc.

Trong bức ảnh, cô bé buộc hai chỏm tóc nhỏ ngồi xổm trên cỏ chơi rất vui vẻ, cười đến hai mắt cong cong, lúm đồng tiền trên gò má rất sâu, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, đột ngột ngẩng đầu nên đã bị chụp lại.

Rất đáng yêu, rất có thần.

Tống Hân Nghiên nhìn bức ảnh, không nhịn được mỉm cười.

Ánh mắt khẽ dời nhìn sang tủ đầu giường bên kia.

Trước kia, thỉnh thoảng Tưởng Tử Hàn sẽ đọc sách trước khi ngủ, trên tủ đầu giường bên kia có đặt mấy cuốn tạp chí mà anh thường đọc, trên tạp chí còn có một chiếc kẹp cà vạt do anh tiện tay vứt lên.

Tống Hân Nghiên đang định đi tới thì đã giẫm phải thứ gì đó.

Là áo.

Áo sơ mi của Tưởng Tử Hàn.

Bình luận

Truyện đang đọc