DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 978

Ngày hôm nay, tâm trạng của Thẩm Hoài Ngưng không được ổn định lắm, cô ở bệnh viện rất lâu, khi về đến nhà thì đã là rất muộn.

Ai mà ngờ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Khương Thu Mộc nằm bò trên tay vịn của ghế sofa ngủ thiếp đi.

Tháng 12, nhiệt độ ở thủ đô đã gần tới mức đóng băng, dự báo thời tiết nói hai ngày này sẽ có tuyết, cô gái ngốc nghếch kia ngủ như vậy không sợ sẽ bị cảm lạnh sao?

Tống Hân Nghiên vội vàng chạy đến: “Đầu Gỗ, mau dậy đi, về phòng rồi ngủ.”

Khương Thu Mộc bị cô lay qua lay lại nhưng hoàn toàn không có ý định muốn tỉnh.

Tống Hân Nghiên chau mày: “Đầu Gỗ?”

Cô vỗ nhẹ vào mặt Khương Thu Mộc.

Nhiệt độ trên người Khương Thu Mộc nóng đến dọa người.

Tống Hân Nghiên giật mình, vội vàng sờ trán cô, quả nhiên là đang bị sốt.

Lại còn sốt đến mức không biết trời đất trăng sao gì.

“Dì La!”

Tống Hân Nghiên vội vàng gọi dì La bảo mẫu.

Dì La lập tức chạy từ trong phòng ra: “Cô Tống, cô về rồi sao, có chuyện gì vậy?”

Tống Hân Nghiên về phòng lấy một cái chăn ra đắp lên người cho Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ sốt rồi, phải mau chóng đưa cậu ấy tới bệnh viện, dì tìm một cái túi đá giúp cậu ấy hạ nhiệt đã, tôi đi tìm chứng minh thư của cậu ấy.”

Dì La nghe vậy cũng cuống cuồng lên theo, vội vàng cởi tạp dề ra: “À…. Được rồi, tôi đi ngay đây.”

Dì La vừa nhanh chóng chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra vừa lo lắng nói: “Hình như mấy hôm nay tâm trạng của cô Khương không được tốt lắm, thường xuyên nằm ngủ ở sofa. Tôi khuyên cô ấy thì cô ấy nói là đang xem phim. Nhưng xem bình thường thì không sao nhưng cô ấy xem được một lúc rồi lại khóc…”

Dì La thở dài một hơi: “Bộ phim cô ấy đang xem tôi cũng đã xem rồi, cũng không có gì cảm động lắm, không hiểu vì sao cô ấy xem có thể khóc được.”

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Vừa nói chuyện, bà để chiếc khăn bông bọc túi đá lên trên trán của Khương Thu Mộc.

Tống Hân Nghiên cũng đã tìm được túi của Khương Thu Mộc, cô đổ hết đồ bên trong ra bàn uống nước rồi bắt đầu tìm chứng minh thư.

Nghe dì La nói vậy, động tác của cô chỉ hơi dừng lại: “Có lẽ là có chuyện gì đó.”

Cô đã không làm tròn trách nhiệm là bạn thân và bạn cùng phòng của Khương Thu Mộc, mấy ngày hôm nay cô bận đến mức không phát hiện ra sự bất thường của cô ấy.

Tìm đủ đồ đạc xong xuôi, Tống Hân Nghiên và dì La vội vàng đưa Khương Thu Mộc đến bệnh viện.

Sau khi vất vả một hồi, Khương Thu Mộc được đưa vào phòng để truyền dịch.

Dì La chăm sóc cho Khương Thu Mộc còn Tống Hân Nghiên vội vàng đi gặp bác sĩ để tìm hiểu tình hình: “Bác sĩ, rốt cuộc bạn tôi bị sao vậy?”

Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, khoảng tầm tuổi của mẹ cô và Khương Thu Mộc.

“Còn có thể thế nào nữa, cảm lạnh, bị sốt và hạ đường huyết.”

Bình luận

Truyện đang đọc