DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 507

Lâm Tịnh Thi tức đỏ mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Bà ta chỉ vào Dạ Vũ Đình, tức giận mắng: “Con… Con… Được lắm! Mẹ đúng là nuôi được một thằng con trai tốt, vì con đàn bà này mà lại dám vạch rõ ranh giới với mẹ mình! Tốt lắm! Nếu con đã thâm tình như vậy thì mẹ thành toàn cho con, cho con cơ hội để nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này. Đến vợ chồng còn chỉ là chim cùng rừng, có họa thì tự mình bay đi. Bây giờ con đã thành như thế rồi, ngược lại để mẹ xem cô ta kiên nhẫn đến chừng nào, có thể chăm sóc đến lúc con hoàn toàn hồi phục hay là chưa được mấy ngày đã ấm ức chạy mất. Đến lúc đó, con đừng có mà khóc!”

Nói xong, Lâm Tịnh Thi quay người bỏ đi.

Lúc đi ngang qua Tống Hân Nghiên, bà ta tức giận nhìn chằm chằm vào cô: “Tống Hân Nghiên, vì cô nên con trai tôi mới thành ra như vậy. Nếu cô còn chút lương tâm, không có dũng khí bầu bạn bên nó cả đời, thì tốt nhất cô mau chóng làm nó từ bỏ hy vọng đi, đừng hại người lẫn mình nữa! Nếu cô cho nó hy vọng, đến cuối cùng lại không có can đảm để đi tiếp, làm tổn thương nó thì tôi có làm quỷ cũng sẽ không tha cho cô đâu!”

Lâm Tịnh Thi nổi giận đùng đùng rời đi.

Dạ Nhất vội ra ngoài theo sau bà ta.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình.

Hai người đều im lặng, vừa yên tĩnh lại vừa ngượng ngùng.

Dạ Vũ Đình thở dài, áy náy nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhất thời bị mẹ chọc tức đến choáng váng. Những lời bộc bạch đó… là do tôi bốc đồng. Đáng lẽ tôi không nên nói ra những câu đó, tôi xin rút lại, em cứ coi như chưa từng nghe thấy đi. Em cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Ở đây có Dạ Nhất rồi, lát nữa tôi sẽ bảo cậu ta tìm y tá tới, sẽ không sao đâu.”

Tống Hân Nghiên trầm ngâm giây lát: “Thôi cứ để tôi làm. Chỉ cần anh không chê tay chân tôi vụng về, trước giờ chưa từng chăm sóc ai…”

Cô ngừng một chút, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất chân thành, nói: “Dạ Vũ Đình, tôi đã từng kết hôn rồi ly hôn, còn từng sinh con và sảy thai nữa. Anh có sự nghiệp thành công, tiếng tăm lừng lẫy, ở bên một người phụ nữ có danh tiếng không tốt như tôi, chỉ có hại cho anh thôi chứ không có lợi gì hết. Cảm ơn anh đã thích tôi, nhưng anh nên tìm một cô gái càng tốt và xứng với anh hơn. Khoảng thời gian này, cứ để tôi ở lại chăm sóc cho anh đi. Trước khi anh còn chưa khỏi hẳn, tôi sẽ không rời đi.”

Ý cô chính là chờ anh ta hoàn toàn lành lặn, không cần cô nữa thì cô sẽ đi.

Dạ Vũ Đình đã nghe hiểu.

Anh ta vừa cảm động lại vừa chua xót, lòng như lửa đốt, đưa tay nắm lấy cổ tay của Tống Hân Nghiên: “Tôi đã biết hết thảy mọi chuyện của em, nếu tôi để ý thì đã nghĩ cách xóa nhòa hình bóng em trong tim mình từ lâu rồi. Hân Nghiên, tôi…”

Tống Hân Nghiên đột ngột rút tay ra như bị bỏng.

Giọng nói của Dạ Vũ Đình đột nhiên im bặt.

Lúc này cô mới nhận ra mình phản ứng có hơi thái quá.

Cô sững sờ một lát, động tác cứng đỡ Dạ Vũ Đình nằm xuống rồi đắp chăn tử tế cho anh ta: “Anh vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Dạ Vũ Đình thở dài: “Gọi Dạ Nhất giúp tôi.”

“Có chuyện gì anh có thể nói với tôi.”

Dạ Vũ Đình: “…”

Anh ta muốn nói lại thôi, nhìn thẳng vào mắt Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên không hề nhượng bộ.

Dạ Vũ Đình lấy tay che mắt, vẻ mặt vô cùng xấu hổ khó xử.

Bình luận

Truyện đang đọc