DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 365

Các công nhân tới khách sạn nhưng cũng chẳng an lòng nghỉ ngơi được, đều quay lại ngoài nhà xưởng từ sáng sớm.

Mọi người trầm mặc nhìn nhà xưởng trước mắt.

Nhà kho cháy sạch không dư chút cặn, ngoại trừ một đống máy móc không thể đốt thành tro, cả xưởng đều đã không nhìn ra nguyên hình.

Tống Hân Nghiên nhắm nghiền đôi mắt chua xót, bước vào giữa tro bụi.

Có cảnh sát tìm đến: “Cô Tống, nhà xưởng sau khi gặp hỏa hoạn không an toàn đâu. Cô về trước đi, chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cháy rồi, cần chút thời gian. Cô dặn nhân công giải quyết hậu quả bên mình tạm thời không được phá hỏng hiện trường nhé.”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

Những công nhân không biết làm sao cho phải, chỉ mờ mịt nhìn Tống Hân Nghiên.

“Tổng giám đốc Tống, chúng tôi…”

Tống Hân Nghiên khôi phục tinh thần: “Mọi người về khách sạn sửa soạn chút đi, lát nữa sẽ có người tới đón, đưa mọi người đến nhà xưởng khác làm tạm một thời gian. Còn nơi này… đến lúc đó rồi nói sau.”

Các công nhân an tâm hẳn.

Tống Hân Nghiên quay sang người phụ trách: “Trấn an bọn họ cho tốt, chia người ra, bảo bọn họ cứ chuyên tâm làm việc là được. Tuy bên này đã hỏng, nhưng chúng ta không thể kéo dài đơn đặt hàng được, nhất định phải giao đúng hạn.”

Nghĩ một lát, cô lại nói: “Từ hôm nay trở đi, toàn bộ công nhân chia làm hai nhóm thay phiên lên ca. Chỉ cần máy móc chịu được thì sản xuất 24 giờ không gián đoạn, đảm bảo hậu cần. Đi nói với mọi người một tiếng, trước hết vất vả một thời gian đã, chờ giao xong đơn đặt hàng trong tay hẵng nghỉ ngơi thoải mái.”

“Được.”

Sáng sớm, tin nhà xưởng cháy đã lên hot search, lúc này không ai là chưa nghe nói tới.

Tống Hân Nghiên vừa bước chân vào công ty đã cảm nhận được một luồng áp lực đặc quánh.

Cô thức cả đêm, trên người ám khói và dính đầy tro bụi, mặt cũng bẩn thỉu vô cùng, trông như vừa lăn lộn một vòng trong trại tị nạn bước ra vậy.

Vừa vào tới cửa, cô đã nghênh đón ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc lo lắng của nhân viên trong công ty.

Tống Hân Nghiên vừa mệt lại buồn ngủ, quần áo còn chẳng buồn thay chứ đừng nói là trấn an tâm trạng của người trong công ty.

Tống Hân Nghiên vừa vào tới văn phòng, Tô Diễm An đã khẩn trương theo sát.

“Tổng giám đốc Tống, từ lúc bắt đầu giờ làm, điện thoại công ty đã bị người ta gọi không ngừng. Bên đối tác đều hỏi có thể giao sản phẩm đúng hạn không? Tất cả đều khóc lóc kể lể bọn họ đã thực hiện kế hoạch đưa ra thị trường từ lâu lắm rồi, cũng đầu tư một khoản tài chính lớn làm marketing… Giờ nhà xưởng bất ngờ cháy, hàng của bọn họ phải làm sao bây giờ…”

Còn đang báo cáo, điện thoại trong văn phòng Tống Hân Nghiên đã vang lên.

Tô Diễm An vội nhận máy: “Xin chào, đây là điện thoại văn phòng tổng giám đốc.”

“Thư ký Tô, dưới lầu có rất nhiều khách hàng chạy tới, đều ồn ào đòi gặp tổng giám đốc Tống.”

Văn phòng rất an tĩnh, tiếng điện thoại cũng không nhỏ, Tống Hân Nghiên nghe được rõ mồn một.

Bình luận

Truyện đang đọc