DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 546

“Ba ơi! Ba…”

Tưởng Minh Triết ôm lấy chân của Tưởng Diệc Sâm kêu như con chim sẻ.

“Ai dô, con trai của tôi tới rồi.”

Tưởng Diệc Sâm khom lưng, cười khúc khích bế con trai lên cưng nựng.

Từ lúc Tưởng Diệc Sâm còn rất bé thì ba đã mất rồi.

Tạ Mỹ Lâm là thục nữ danh môn, cốt cách mỹ nhân.

Tu dưỡng học vấn lẫn đủ các kiểu đồ làm đẹp bà biết không ít, nhưng chỉ không hiểu duy nhất về kinh doanh công ty.

Sau khi chồng mất, sản nghiệp nhà họ Tưởng giao cho chi thứ hai nắm giữ, bà thành người ẩn mình ở nhà họ Tưởng, ngay cả dạy dỗ con cái cũng do Tưởng Khải Chính phụ trách.

Nhưng cũng chính người âm thầm lặng lẽ ở nhà họ Tưởng suốt hơn hai mươi năm này.

Không chỉ không bị người khác lãng quên mà ngược lại còn được mọi người kính trọng.

“Bác cả.”

Tưởng Dĩ Bình và Tưởng Tử Hàn đồng thanh chào.

Tạ Mỹ Lâm dịu dàng gật đầu với hai anh em họ, đau đầu giải thích: “Minh Triết vừa dậy đã khóc đòi ba, bác cũng hết cách rồi, chỉ có thể đưa nó tới đây. Tình trạng của ba các con sao rồi?”

Sắc mặt của Tưởng Dĩ Bình và Tưởng Tử Hàn nghiêm trọng.

Tưởng Diệc Sâm nói: “Tình hình không tốt lắm, vẫn đang cấp cứu.”

Bỗng chốc, trên mặt Tạ Mỹ Lâm ngập tràn vẻ lo lắng: “Đang yên đang lành, sao lại thành ra như vậy chứ.”

Chẳng ai đáp lại cả.

Tưởng Diệc Sâm ôm con trai lên, vỗ vỗ khuôn mặt tròn nhỏ mềm mại của cậu bé: “Con còn chưa gặp chú ba đâu đúng không? Đi đi, chào chú ba con một tiếng.”

Nói xong liền đẩy con trai về phía Tưởng Tử Hàn.

Cậu bé tới trước mặt Tưởng Tử Hàn, thẹn thùng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Tưởng Tử Hàn: “Chào chú ba ạ, cháu là Tưởng Minh Triết.”

Sau khi nhìn rõ mặt của thằng bé, Tưởng Tử Hàn lập tức ngơ ngẩn.

Tưởng Minh Triết không hiểu anh bị làm sao, đôi mắt to tròn như trái nho đen quay lại nhìn ba, rồi lại nhìn chú ba: “Chú ba?”

Cậu kéo kéo góc áo của Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn sực tỉnh, sau khi nhìn vào đôi mắt tròn xoe của thằng bé thì lại ngơ ra.

Đôi mắt to tròn hoạt bát của cậu bé này giống hệt con gái Minh Trúc, vẻ ngoài cũng phải giống Minh Trúc tới tám phần.

Nhưng so với cô nhóc táo bạo kia, cậu bé trước mắt này khôi ngô lạnh lùng lại ngốc ngốc đáng yêu.

Đáy mắt Tưởng Diệc Sâm nhoáng hiện vẻ ngấm ngầm âm mưu, cười nói: “Sao nào? Con trai của tôi với con gái của cậu trông lại khá giống nhau đấy.”

Tạ Mỹ Lâm đánh con trai, tức giận nói: “Nói năng kiểu gì đấy. Các con đều là con cháu nhà họ Tưởng, gen của nhà họ Tưởng trước giờ đều rất mạnh, không phải lúc nhỏ ba anh em các con ra ngoài, người khác cũng nói là ba anh em sinh ba à. Minh Triết với Minh Trúc giống nhau thì có gì kỳ quái đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc