DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 299

Ông ấy đỡ vợ ngồi lên ghế sofa, lắc đầu: “Không có. Nhà chú chỉ là công ty nhỏ thôi, đi tới đi lui cũng toàn là khách quen cả. Bình thường cũng làm việc thiện, không đắc tội với ai hết.”

Dạ Vũ Đình khẽ cau mày: “Cũng không nhất định phải là kẻ thù, cũng có thể đối phương nói những lời ấy chỉ là giương đông kích tây thôi.”

“Giương đông kích tây?”

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên, chợt nhớ đến lời nói ban đầu của mấy tên bắt cóc: “Bọn chúng bảo tôi gửi lời, nhưng lại không nói muốn bao nhiêu tiền chuộc. Chẳng lẽ bọn chúng không muốn tiền sao?”

Cả phòng im lặng, không ai đáp lại.

Đúng lúc này, điện thoại Dạ Vũ Đình vang lên.

Anh ta ấn nghe, sau khi nghe xong, lông mày cau lại.

Cúp điện thoại, Dạ Vũ Đình nói: “Có tin tức rồi, đã tra được tung tích chiếc xe bắt cô Khương đi. Giờ chúng ta qua đó thôi.”

Tống Hân Nghiên và Khương Chí Dũng, Cao Nhã Bội kích động đến bật khóc.

Ba người vội vàng nối gót Dạ Vũ Đình ra khỏi cửa.

Ở bên kia.

Khương Thu Mộc bị bắt vào núi, nhốt trong một căn nhà gỗ cũ nát trong rừng.

Ba tên đàn ông hung dữ trong phòng mắt cứ lăm lăm nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Khương Thu Mộc sợ hãi co rúm lại, không ngừng khóc thút thít.

Mặt sẹo nghe thấy thế, mặt hắn đầy sát khí.

Thuộc hạ của hắn nhìn chằm chằm Khương Thu Mộc, nói: “Đại ca, khó khăn lắm mới gặp được con nhà giàu thế này, sao chúng ta không vui vẻ một chút nhỉ?”

Mặt sẹo phất tay.

Hai tên đàn ông khác trong phòng hoan hô, lao đến.

“Á… Đừng tới đây! Đừng tới đây…”

Khương Thu Mộc gào thét chói tai, giãy giụa như điên, còn cào trên mặt tên đàn ông đang lao đến kia ra mấy vệt máu.

Tên đàn ông tức giận, vung một bạt tai lên.

Khương Thu Mộc bị đánh không còn sức chống đỡ.

Hai người đè cô ấy xuống, bắt đầu xé quần áo.

“Chờ chút đã.”

Ánh mắt Mặt sẹo lạnh lùng, đột nhiên lên tiếng.

Hai tên đàn ông đang hưng phấn không hiểu gì: “Đại ca, dù sao cô ta cũng sắp chết…”

Khương Thu Mộc run rẩy trong tuyệt vọng.

Mặt sẹo lấy điện thoại ra, cười mỉa mai: “Là con gái của nhà bán trà nổi tiếng ở Hải Thành, chắc đáng kha khá tiền đấy.”

Hai tên thuộc hạ kia lập tức hiểu ra, hưng phấn đến độ sáng tực mắt lên.

“Á á á…”

Khương Thu Mộc suy sụp hoàn toàn, vừa khóc vừa kêu: “Đừng giết tôi mà… Cầu xin mấy người tha cho tôi… Cứu với… Ba ơi… Cứu con với…”

Bình luận

Truyện đang đọc