DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Tống Hân Nghiên đội mũ che đi vết thương trên trán rồi bước vào trong phòng bảo vệ luận án.
Giáo viên hướng dẫn vẫn là ba người kia.
Có thể nói, bài luận án của Tống Hân Nghiên đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mấy giáo viên hướng dẫn.

Trước đó họ đã nghiên cứu nó bảy bảy bốn chín lần rồi, cho nên chỉ hỏi có mấy câu đã để cô thông qua một cách thuận lợi.

Lúc ra khỏi phòng bảo vệ luận án, giáo sư Dương vui vẻ chúc mừng Tống Hân Nghiên: “Khổ tận cam lai, cuối cùng thì chuyện bằng tốt nghiệp cũng đã ổn rồi! Chỉ tiếc đã bỏ lỡ mất cuộc thi kia chỉ vì mấy chuyện không đâu.”
Tống Hân Nghiên khẽ mỉm cười: “Thật ra đối với em thi đấu gì đó cũng chỉ là thêu hoa trên gấm thôi, không hề quan trọng.

Dù thắng hay không thì sản phẩm mới đưa ra thị trường của em cũng sẽ thành công.”
Giáo sư Dương rất hài lòng với cách nghĩ của cô: “Người làm nghiên cứu đúng là cần có thái độ không so đo thiệt hơn này của em.

Hân Nghiên, cô rất coi trọng em.”
Bà ấy thở dài: “Cũng do cô có lỗi với em.

Cô vốn định tìm trợ lý cho em, kết quả lại loạn thành ra như thế.

Cô đã phản ánh lại với trường về chuyện em nhờ cô xin tha cho họ rồi.

Nhưng mà việc lần này gây ảnh hưởng quá xấu, bị đuổi là điều không thể tránh khỏi, nhưng cá nhân cô vẫn có thể giới thiệu công việc phù hợp cho hai em ấy.

Trường học không truy cứu trách nhiệm của cả hai đã là sự khoan hồng lớn nhất rồi.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Cảm ơn cô ạ.”

Tạm biệt giáo sư Dương xong, Tống Hân Nghiên đang định về thì lại nhận được điện thoại của Khương Thu Mộc.
“Hân Nghiên, xem hot search mau lên.”
Hiện giờ Tống Hân Nghiên vừa nghe thấy hai từ ‘hot search’ thì chỉ có một phản ứng, trong lòng lập tức trùng xuống.
Khương Thu Mộc không để cho Tống Hân Nghiên phải khó chịu quá lâu, kích động nói: “Hoắc Tấn Trung đã đơn phương hủy bỏ hôn ước với Tống Mỹ Như rồi! Mẹ kiếp, cuối cùng thì tên khốn này cũng làm được một chuyện đúng đắn!”
Tống Hân Nghiên không hứng thú cho lắm, phối hợp cười một tiếng: “Đúng là bõ tức, nhưng mà bây giờ tớ cũng chẳng thèm quan tâm.

Bọn họ thích làm gì thì làm, sao phải để người khác ảnh hưởng đến tâm trạng của mình chứ?”
“Cũng đúng.” Khương Thu Mộc tán thành: “Chủ yếu là hai đứa cặn bã đó không xứng.”
Tống Hân Nghiên: “Tham vọng của Tống Mỹ Như quá lớn, nếu cô ta không khinh thường Hoắc Tấn Trung sau khi anh ta thất bại thì có lẽ hai người họ cũng sẽ không đi đến bước này.

Nhưng bây giờ nhà họ Tống đang lụi bại, cũng chẳng nói chắc được điều gì đâu.

Có thể nhà họ Hoắc chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi.”
Hai người tán gẫu vài câu, Tống Hân Nghiên quan tâm hỏi: “Hai ngày nay cậu thế nào rồi?”
Khương Thu Mộc làm ra vẻ không thèm để ý: “Xời, chỉ bị hoảng sợ một tí thôi, có sao đâu mà.”
Cô ấy do dự một lát rồi mới nói: “Hân Nghiên này, hôm đấy tinh thần tớ không tốt, chưa kịp nói cảm ơn anh Dạ.

Mẹ tớ bảo cậu có cách liên lạc với anh ấy.

Hay là cậu hẹn anh ấy ra ngoài đi, bọn mình cảm ơn người ta cho đàng hoàng tử tế một tí.”
Tống Hân Nghiên ngẩn người, từ khi xảy ra chuyện không may, cũng phải đến hai ngày nay cô mới có thể bình tĩnh lại.
Mà suốt hai ngày qua cô cũng bận việc bảo vệ luận án tốt nghiệp, đúng là không chú ý đến chuyện cảm ơn Dạ Vũ Đình.
Cô gật đầu: “Ừ, để tớ hẹn! Nhưng anh ấy có đến hay không thì tớ không biết đâu đấy.”
“Thì bọn mình có lòng cảm ơn, còn nhận hay không nhận là việc của người ta mà.”

Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn Zalo hẹn Dạ Vũ Đình.
Dạ Vũ Đình không thân quen với họ, hơn nữa nhìn anh ta cũng có vẻ không giống kiểu người quá rảnh rỗi.
Tống Hân Nghiên còn tưởng Dạ Vũ Đình sẽ từ chối.
Không ngờ vừa mới gửi tin nhắn đi được hai ba giây, bên kia đã nhắn lại một chữ ‘được’.

Tống Hân Nghiên im lặng nhìn chữ ‘được’ kia mất mấy giây, sau đó chỉ đành đặt nhà hàng tối nay với Khương Thu Mộc rồi gửi thời gian và địa điểm cho Dạ Vũ Đình.

Việc xong xuôi, cô cất điện thoại, đi về phía cổng trường.
“Hân Nghiên.”
Có người gọi cô.
Là Hoắc Tấn Trung.
Bây giờ Tống Hân Nghiên hoàn toàn không để ý đến Hắc Tấn Trung, cô vòng qua anh ta rồi bỏ đi.
“Hân Nghiên!”
Hoắc Tấn Trung vội vàng ngăn cô lại: “Anh có mấy câu muốn nói với em.”
“Tôi và anh chẳng có gì để nói cả.”
Hoắc Tấn Trung dè dặt nói: “Chỉ mấy câu thôi mà! Nói xong anh sẽ đi ngay, sau này tuyệt đối không đến làm phiền em nữa.”
Tống Hân Nghiên dừng lại, không đi nhưng vẫn chẳng thèm nhìn thẳng vào anh ta.
Hoắc Tấn Trung cười khổ, chân thành nói: “Anh biết anh đã làm sai rất nhiều, em sẽ không tha thứ cho anh, anh cũng không dám mơ mộng em sẽ tha thứ cho anh.

Hôm nay anh đến đây chỉ muốn nói cảm ơn em thôi.

Hân Nghiên, cảm ơn em đã từng bầu bạn với anh! Mấy năm ở bên em là quãng thời gian vui vẻ và vô lo vô nghĩ nhất của cuộc đời anh.


Em đã giúp anh trưởng thành, cũng khiến cho anh hiểu được sự phức tạp của bản chất con người.”
“Cậu Hoắc này.”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng cắt ngang: “Xin đính chính một chút, là anh và Tống Mỹ Như đã khiến tôi hiểu thấu bản chất con người.”
Hoắc Tấn Trung lại nghiêm túc gật đầu: “Anh biết.

Hân Nghiên, anh phải đi rồi.”
Tống Hân Nghiên kinh ngạc, ngước mắt lên.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào anh ta trong ngày hôm nay.
Chỉ là một ánh mắt thôi mà Hoắc Tấn Trung đã suýt nữa rơi lệ.
Anh ta hơi xúc động, nói với vẻ bi thương: “Ba anh đã khôi phục lại chức vị ở công ty cho anh rồi, nhưng đổi lại anh bị cử xuống chi nhánh mới ở phía dưới.

Trong vòng năm năm, nếu anh không đạt được thành tích gì thì mãi mãi cũng không được quay lại làm lãnh đạo cấp cao trong Hoắc Thị nữa.”
Tống Hân Nghiên im lặng.
Đây chính là quy tắc của những gia đình giàu có.
Những người lớn lên trong gia đình giàu có như bọn họ đều hiểu rõ đạo lý này.

Nếu đã không có năng lực thì cho dù bạn có quan hệ máu mủ hay là người thân cận nhất cũng không có chỗ đứng trong gia tộc.
Hoắc Tấn Trung lại tiếp tục buồn bã nói: “Hân Nghiên, anh phải đi rồi.”
“Lên đường may mắn.”
Ngoài câu này ra, Tống Hân Nghiên cũng không biết nói gì thêm nữa.
Chỉ mong không bao giờ gặp lại!
Chỉ cần nhìn thấy anh ta là cô sẽ nhớ lại mình từng có mắt như mù, ngu ngốc đến mức nào!
Tống Hân Nghiên vòng qua Hoắc Tấn Trung, định bỏ đi.
Hoắc Tấn Trung vẫn không chịu từ bỏ, túm chặt lấy cổ tay cô: “Tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.

Tưởng Tử Hàn là một người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán… Nhưng anh nghe nói nhà họ Tưởng làm ăn rất lớn, gia tộc lớn như thế vô cùng phức tạp.


Ở bên cạnh người như anh ta… em phải cẩn thận đấy.”
Tống Hân Nghiên né tránh bàn tay của Hoắc Tấn Trung, dứt khoát lùi lại mấy bước: “Chỉ cần không bị người mình tin tưởng phản bội thì chẳng có ai làm tổn thương tôi được cả.”
Khuôn mặt Hoắc Tấn Trung bỗng chốc trắng bệch.
Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên lại không hề thay đổi: “Anh có thời gian để ý đến những chuyện này thì tốt nhất hãy tự lo cho mình đi.”
Vừa định xoay người bỏ đi thì bên cạnh lại bỗng vang lên một giọng nói chói tai: “Tống Hân Nghiên! Cái con đàn bà không biết xấu hổ kia, mày dám mồi chài chồng chưa cưới của tao à…”
Cùng với giọng nói kia chính là dáng vẻ đằng đằng sát khí của Tống Mỹ Như đang nhào tới.
Tống Hân Nghiên nhíu mày, hơi nghiêng người, chuẩn bị ngăn đón Tống Mỹ Như.

Kết quả là Hoắc Tấn Trung lại đột nhiên tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt cô.

‘Bốp!’
Một cái bạt tai vô cùng vang dội giáng xuống mặt Hoắc Tấn Trung, vang đến nỗi những người đi ngang qua đều lần lượt dừng bước quay sang nhìn.
Tống Mỹ Như tức hận hằm hằm: “Hoắc Tấn Trung, em mới là vợ chưa cưới của anh, vậy mà anh lại ngang nhiên đỡ tát cho người phụ nữ khác.

Hai người đúng là cặp mèo mả gà đồng…”
Cô ta mắng chửi vô cùng khó nghe, những người đứng xem xung quanh thi nhau xuýt xoa, chỉ trỏ Tống Hân Nghiên.
Hoắc Tấn Trung mặt đỏ tía tai: “Đủ rồi!”
“Chưa đủ! Anh có gan bảo vệ cho con hồ ly tinh này trước mặt mọi người thì để ý gì đến việc em mắng chửi chứ? Nó chẳng những đê tiện mà còn lẳng lơ, dụ dỗ người khác thì thôi đi lại còn loạn luân, mồi chài cả anh trai em…”
‘Bốp!’
Một âm thanh còn vang dội hơn cả lúc nãy cắt đứt tiếng chửi bới của Tống Mỹ Như.
Đầu cô ta lệch sang một bên, mặt sưng lên với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, khóe môi nứt ra mang theo tơ máu chảy dọc xuống.
Tống Hân Nghiên vẩy vẩy bàn tay bị đau, lạnh nhạt nói: “Giữ mồm miệng sạch sẽ một tí đi.”
Tống Mỹ Như hoa mắt ù tai, nhìn chằm chằm vào Tống Hân Nghiên với ánh mắt không thể tin nổi.
Cô ta còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Hoắc Tấn Trung lúc nãy bị Tống Hân Nghiên đẩy sang bên cạnh đã lấy một gói khăn giấy trong túi quần, rút ra đưa cho Tống Hân Nghiên: “Lau tay đi, dùng khăn ướt lau qua sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Tống Mỹ Như: “…”.


Bình luận

Truyện đang đọc