DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1121

Cố Vũ Tùng không đành lòng, đánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Anh ta thở dài, cho dù là mất trí nhớ, anh hùng cũng khó qua được ải mỹ nhân thôi.

Sở Thu Khánh tức tới mức sắc mặt tái xanh, lửa giận cao tới ba thước.

“Tống Hân Nghiên, đồ đê tiện vô liêm sỉ này…”

Cô ta phẫn nộ xông lên, vừa chửi vừa giơ tay định đánh.

Tống Hân Nghiên túm lấy cổ tay cô ta, giữ bàn tay vung tới của cô ta giữa không trung.

Ý cười nơi khóe miệng cô không hề nhạt bớt, nhưng lại không có chút độ ấm nào: “Không cần cảm ơn tôi đâu, tôi chỉ tiện tay thử thách tình cảm của hai người thôi. Còn về kết quả ấy à…”

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, khẽ cười sâu xa, hất tay Sở Thu Khánh ra rồi quay người rời đi.

Bóng lưng đó, hoàn toàn là tư thế kiêu ngạo của kẻ chiến thắng!

Sở Thu Khánh bị cô hất cho lảo đảo, nếu không phải chống lên tường thì đã sớm ngã sấp mặt rồi.

“Tống Hân Nghiên!”

Sở Thu Khánh phẫn nộ gào lên.

Tống Hân Nghiên như thể không nghe thấy, cứ thế rời đi mà chẳng hề dừng lại.

Ba người Cố Vũ Tùng xem xong cuộc chiến hỗn loạn nam nữ kết hợp này xong, đánh mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ che mặt, nghiêng đầu đi.

Trận này người anh em của bọn họ, đúng thật là thất bại… quá mất mặt luôn.

Sở Thu Khánh căm hận nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, tới tận khi bóng dáng cô biến mất không thấy nữa mới không cam lòng thu lại tầm mắt, cụp mắt xuống.

Cô ta hung hăng nghiến chặt răng.

Tống Hân Nghiên, sự sỉ nhục mà hôm nay cô cho tôi, tôi nhất định sẽ trả cho cô gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần!

Tôi muốn cô, sống, không, bằng, chết!!!

Đầu óc Tưởng Tử Hàn loạn hết cả lên, trong lòng cũng cáu kỉnh không hiểu nổi.

Sau khi Tống Hân Nghiên rời đi, anh lạnh mặt quay người trở về phòng bệnh.

Cố Vũ Tùng nói với Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Hai người đi xem anh Hàn đi, tôi đi tiễn Tống Hân Nghiên…”

Vừa mới quay người đuổi theo, cánh tay đột nhiên bị người khác kéo lại.

Anh ta khó hiểu quay đầu lại, là Tô Thần Nam.

Tô Thần Nam vỗ bả vai Cố Vũ Tùng: “Các cậu ở lại đi, để tôi đi.”

Nói xong, không cho Cố Vũ Tùng cơ hội phản đối, anh ta liền cất bước bỏ đi.

Cố Vũ Tùng: “…”

Lục Minh Hạo: “…”

Tống Hân Nghiên bước vào thang máy, khí thế cương quyết và giả bộ bình tĩnh trên người cô lập tức biến mất.

Vai cô rũ xuống, đôi mắt yếu ớt co rụt lại, trong con ngươi vốn dĩ sáng ngời đã ầng ậng nước, hốc mắt đỏ hoe.

Bình luận

Truyện đang đọc