DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 608

“Cạch…”

Chiếc bình đựng trống rỗng bị Tưởng Tử Hàn đặt xuống trước mặt Tống Hân Nghiên.

Vẻ mặt người đàn ông u ám lạnh lùng: “Uống!”

Người trong phòng bị tiếng quát này làm cho run bắn lên, cũng đồng thời tỉnh táo lại.

Chậc chậc, sống lâu thì chuyện gì cũng thấy!

Ở thủ đô này còn có người không sợ chết, dám nhổ râu trên miệng hổ, dùng nước để đánh lừa cậu ba Tưởng ư?

Đúng là chán sống rồi.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tống Hân Nghiên.

Sắc mặt Tống Hân Nghiên tái đi, tim cô đập loạn nhịp.

Xong luôn!

Quả nhiên bị phát hiện rồi!

Chu Cao Tuấn thấy không ổn bèn thu hết can đảm cười nói: “Mong tổng giám đốc Tưởng bớt giận, đây là lỗi của tôi. Tiểu Tống thật sự không uống được rượu, vừa nãy uống mấy ly đã không chịu nổi rồi, mà tôi lại sợ mọi người mất hứng nên mới tự ý đưa nước cho cô ấy. Hình phạt này nên do tôi chịu, tôi xin nhận lỗi với mọi người.

Nói xong anh ta định lấy bình đựng, trông có vẻ định uống cả bình.

Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Anh cũng thương hương tiếc ngọc đấy nhỉ. Tôi uống một bình rồi, giám đốc Chu định uống bao nhiêu đây?”

Da đầu Chu Cao Tuấn tê rần.

Anh ta nghiến răng, bàn tay cầm bình chuyển hướng, thẳng thừng cầm lấy một chai rượu trắng mới chưa mở: “Đương nhiên là không thể không có thành ý quá được. Tôi uống một chai để xin lỗi tổng giám đốc Tưởng!”

Mở nắp chai ra, anh ta “anh dũng ra trận” hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị uống.

Cả bàn ai nấy không ngừng thầm thì, tất cả đều sống chết mặc bay, không ai dám hé răng.

Tống Hân Nghiên đứng phắt dậy, giật lấy chai rượu trên tay Chu Cao Tuấn.

Mặt cô không đổi sắc, khẽ cười nói: “Nơi làm việc không phân biệt nam nữ, cũng chẳng có chuyện thay nhau bồi tội. Là tôi phạm lỗi, đương nhiên phải để tôi, làm gì có chuyện để lãnh đạo chịu phạt thay được.”

Cô hơi khom lưng với mọi người: “Khiến mọi người mất hứng, là tôi không hiểu chuyện, mong mọi người rộng lượng không chấp nhặt với tôi. Chỉ là…”

Tống Hân Nghiên đổi lời: “Trên bàn rượu có lời thì uống rượu cũng phải có hứa hẹn. Uống một chai này rồi, sai sót đều bỏ qua hết, mà tổng giám đốc Tưởng cũng nên có lời hứa hẹn với PL chúng tôi chứ nhỉ? Ví dụ như sau này sản phẩm của chúng tôi có thể đến quầy của tất cả các trung tâm thương mại thuộc quyền quản lý của Tưởng Thị sớm nhất?”

Người phụ nữ gian xảo, còn không quên thương lượng điều kiện nữa.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng, giọng nói cực kì lạnh nhạt: “Nếu như cô thực sự uống được, tôi không chỉ ưu tiên cho cô mà còn ký hợp đồng mười năm với các cô, còn cho thêm các cô 2% lợi nhuận!”

Tiếng hít hà xuýt xoa lập tức vang lên trong căn phòng.

Chu Cao Tuấn vui sướng không chịu nổi, 2% đó, uống đến chết ở chỗ này cũng đáng!

Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên đầy mong đợi.

Bình luận

Truyện đang đọc