DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 524

“Xin lỗi em.” Dạ Vũ Đình áy náy xin lỗi.

Anh nhìn cô, thở dài nói: “Em không hiểu đâu. Tống Hân Nghiên, tôi rất thích em, là kiểu thích mà rất quan tâm ấy. Tôi không muốn em phải chịu thiệt. Nếu như chân tôi khỏi hẳn, cơ thể cũng hoàn toàn khôi phục như người bình thường, tôi sẽ rất vui vẻ yên tâm khi có em ở bên cạnh. Nhưng bây giờ, tôi không xứng với em.”

Tống Hân Nghiên đang định nói gì đó, anh ta đã dùng sức đặt lên mu bàn tay của Tống Hân Nghiên, ngắt lời: “Tôi không phải muốn chạy trốn em, chỉ là tôi muốn đổi chỗ chữa bệnh thôi mà, cũng không phải là không trở lại, không gặp em nữa đâu. Hân Nghiên, chờ tôi. Chờ tôi khỏe lại, đến khi có thể bảo vệ em, xứng với em rồi, tôi nhất định sẽ quay lại tìm em. Đến lúc đó, nếu như bên em vẫn chưa có ai khác, tôi tuyệt đối sẽ không lùi lại nữa mà nhất định sẽ dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình. Nếu như khi đó bên em đã có người đáng để em giao phó cả đời, tôi vẫn sẽ như trước kia, âm thầm bảo vệ em, đứng ở nơi có thể thấy em, lặng lẽ chúc phúc cho em…”

Người đến người đi trong khu nằm viện.

Xe sang, lại thêm cặp nam thanh nữ tú, chỉ trong chốc lát đã hấp dẫn người đến nhìn.

Vài người nghe hiểu cuộc trò chuyện của hai người đã vô cùng cảm động trước sự thâm tình của Dạ Vũ Đình.

Thậm chí có người còn bắt đầu ồn ào.

“Bên nhau đi.”

“Đàn ông tốt như vậy, tuyệt đối không nên bỏ lỡ đâu…”

Tống Hân Nghiên cũng bị cảm động.

Trong tim đau nhói, không sao miêu tả nổi.

Nhưng cũng không làm gì khác được, chỉ tiếc là số phận trêu ngươi mà thôi.

Cảm động, kích động, mất mát nhưng cũng xúc động.

Nhưng lại không hề liên quan đến tình yêu.

Người như vậy, cả đời của cô cũng sẽ không gặp được người thứ hai.

Nhưng mà không thể rung động được nữa.

Trong lòng Tống Hân Nghiên cũng cảm thấy tự đau lòng cho bản thân mình.

Chuyện đã vậy rồi mà cô vẫn không thể quên được Tưởng Tử Hàn.

Vào giờ phút này, cô cũng đã hiểu rằng, quá khứ của mình và Tưởng Tử Hàn thật sự phải cho qua đi thôi.

Tình yêu không có, nhưng trách nhiệm thì không thể ném đi được.

Cô ngồi xuống trước xe lăn, cầm lấy tay của Dạ Vũ Đình, chân thành nói: “Dạ Vũ Đình, cảm ơn anh, cũng rất xin lỗi anh. Xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của anh. Nhưng chuyện ở lại bên anh, bầu bạn với anh là tôi tự nguyện. Nếu như anh không ngại chuyện tôi không thể đáp lại tình cảm của anh thì tôi cũng có thể kết hôn với anh, lấy danh nghĩa vợ của anh để ở lại chăm sóc cho anh. Dù cho sau này chân anh có khỏi được hay không, tôi vẫn sẽ tự nguyện ở lại, thật lòng thật dạ mà ở lại bên anh…”

Mắt của Dạ Vũ Đình dần đỏ lên.

Anh ta kích động đến mức khàn cả giọng: “Không hối hận chứ?”

“Không hối hận.”

Bình luận

Truyện đang đọc