DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1303

Trong đầu Tưởng Tử Hàn có một con chip.

Lần trước làm kiểm tra ở nước M, nhờ có Tống Thanh Hoa ra mặt nên mới không bị lộ.

Nhưng nơi này là thủ đô, cho dù thế lực của Tống Thanh Hoa có lớn đến thế nào thì trong thời gian ngắn cũng không thể duỗi tay tới đây được.

Huống hồ, bệnh viện này còn trực thuộc Tưởng Thị…

Cố Vũ Tùng khó hiểu nhìn cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Cô Sở, rốt cuộc cô là bác sĩ hay chúng tôi là bác sĩ? Tình hình thế nào còn chưa rõ mà đã bảo kê thuốc giảm đau? Cô cho rằng thuốc dễ kê như vậy sao?”

Bác sĩ đi cùng Cố Vũ Tùng cũng nói: “Đúng vậy, kê thuốc khi chưa biết rõ tình trạng bệnh rất có thể sẽ biến khéo thành vụng.”

Dù sao Tưởng Tử Hàn cũng là con trai của Mộ Kiều Dung, so với những thứ khác, tính mạng con trai vẫn quan trọng hơn.

Bà ta vội nói: “Vậy thì mau sắp xếp chụp đi.”

“Dì!” Sở Thu Khánh nhíu mày.

Cố Vũ Tùng mỉm cười như có như không, hỏi: “Cô Sở, cô không muốn chúng tôi tìm hiểu bệnh tình của anh Hàn như thế là đã biết được điều gì à? Hay là, căn bệnh này không thể khám ra được?”

Sắc mặt Sở Thu Khánh lập tức tái đi mấy phần.

“Sao… Sao có chuyện đấy được. Tôi chỉ… Tôi chỉ nghe nói tia phóng xạ của mấy loại kiểm tra đó rất mạnh, gây ra nhiều tác dụng phụ thôi.”

Cố Vũ Tùng cười mỉa: “Yên tâm, sẽ không làm nhiều đâu, một lần là đủ rồi.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào Sở Thu Khánh, sau đó đưa người đi sắp xếp.

Nhưng trước khi đi vẫn nghi ngờ lẩm bẩm: “Quái lạ, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không thấy tên chân chó Chúc Minh Đức kia chạy theo làm sai vặt nhỉ?”

Tên kia là cái đuôi của anh Hàn, một ngày hai mươi tư giờ thì hai mươi hai giờ gọi phát là anh ta có mặt ngay, còn hai giờ kia nếu không phải đang làm việc thì chính là đang làm việc ngoài đường…

Giọng nói của Cố Vũ Tùng không cao không thấp, vừa vặn lọt vào tai Sở Thu Khánh.

Bàn tay cầm túi xách của cô ta đột nhiên siết chặt, ánh mắt cũng lạnh hơn mấy phần.

Nhóm người Cố Vũ Tùng rời đi, Sở Thu Khánh quay sang Mộ Kiều Dung: “Dì à, cháu đi vệ sinh nhé, cháu sẽ quay lại ngay ạ.”

Từ sau khi Cố Vũ Tùng chất vấn Sở Thu Khánh lúc nãy, tự nhiên Mộ Kiều Dung cũng nhìn Sở Thu Khánh thêm vài lần. Vốn dĩ cũng không nghĩ gì về cô ta, nhưng thấy những thay đổi của Sở Thu Khánh, không hiểu sao bà ta lại nghi ngờ hơn một chút.

Bà ta gật đầu: “Mau đi đi, ở đây có dì rồi.”

Sở Thu Khánh vừa đi, Mộ Kiều Dung đã vô thức bước nhẹ theo.

Trong lòng Sở Thu Khánh bất an, đương nhiên cũng không có tâm trạng để ý đến chuyện xảy ra ở sau lưng.

Cô ta đi đến cầu thang, vội vàng gọi điện thoại đi.

Điện thoại vang lên vài tiếng mới kết nối.

Sở Thu Khánh vội vã hạ thấp giọng, sốt ruột nói: “Bác Tưởng, Tử Hàn bị đau đầu, bọn Cố Vũ Tùng cưỡng chế sắp xếp chụp CT cho anh ấy. Lần này không có những người kia can thiệp, cháu sợ chuyện con chip sẽ không giấu được nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc