DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1147

Cô bình tĩnh cười với Tống Dương Minh: “Anh, em không sao đâu.”

Tống Dương Minh không nói gì, chỉ thương tiếc xoa nhẹ đầu nhỏ của cô: “Đi thôi, trở về nào.”

Tống Hân Nghiên đứng im không nhúc nhích: “Nhưng mà em đói bụng, muốn ăn đồ ăn. Anh, chúng ta đi ăn cái gì đi.”

Trái tim bị đào cho rỗng tuếch, bây giờ lấp đầy dạ dày cũng không biết có hữu dụng không nữa.

Tống Dương Minh nghiêm túc nhìn Tống Hân Nghiên, cười khổ: “Có đôi khi, anh thật sự rất hâm mộ Tưởng Tử Hàn.”

Đáy mắt Tống Hân Nghiên lại hiện lên vẻ ảm đạm.

Cô ôm lấy cánh tay của Tống Dương Minh làm nũng: “Anh, chuyện này có gì đâu mà anh ghen tị. Tưởng Tử Hàn là Tưởng Tử Hàn, anh là anh. Anh ấy chỉ có thể là người ở bên em suốt đời đến già, nhưng anh thì vĩnh viễn là anh trai của em. Tưởng Tử Hàn bị người ta tính kế, em muốn giúp anh ấy báo thù thì cũng phải xem xem em có tư cách này hay không nữa. Nhưng anh thì không giống vậy, nếu như có người dám bắt nạt anh, thân làm em gái, em nhất định sẽ liều mạng với người đó, không chút do dự nào cả!”

Trong lòng Tống Dương Minh cảm thấy đắng chát, nhưng cũng bị cô làm cho cảm động.

Cô gái khiến Tống Dương Minh cảm động đang dựa đầu vào vai anh, lanh lợi cười nói: “Mà đương nhiên, anh của em lợi hại như vậy, nhất định không ai dám bắt nạt anh cả đâu!”

“Em đó…”

Tống Dương Minh nuông chiều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, sau đó mới đưa cô lên xe rồi rời đi.

Giọng nói của hai người xa dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Sở Thu Khánh nằm sấp trên mặt đất, mãi đến lúc không nghe thấy âm thanh của bọn họ nữa, lúc này cô ta mới co rúm bò dậy.

Tấm thảm Ba Tư hảo hạng, mềm mại bị cô ta nắm chặt đến mức nhăn nhúm: “Tống Hân Nghiên! Sở Thu Khánh tao xin thề, nếu đời này tao không giết mày thì tao thề sẽ không làm người!”

Cô ta không những muốn cô phải chết mà còn muốn cô sống không bằng chết!

Người mà cô yêu thương nhất, người thân đáng quý nhất của cô, cô ta sẽ không bỏ qua cho bất kì ai cả!

Chắc chắn không!

Ở bệnh viện.

Lúc Tưởng Tử Hàn tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.

Ba người Cố Vũ Tùng đi vào phòng bệnh: “Anh thấy thế nào rồi?”

Cơ thể anh mềm nhũn và yếu đuối do bị thuốc kích d*c huỷ hoại.

Tưởng Tử Hàn oán giận ngồi dựa lưng vào đầu giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi lắm!”

Ba người Cố Vũ Tùng nghe anh nói mà nổi hết cả da gà.

Giọng điệu này dù nghe thế nào cũng không thấy anh đang có tâm trạng tốt…

“Anh Hàn…”

Cố Vũ Tùng sờ mũi rồi dè dặt nói: “Ngày hôm qua… Giữa anh và Tống Hân Nghiên… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc