DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 421

Tống Hân Nghiên đã đi tới cửa phòng bệnh: “Thư ký Chúc, có chuyện gì thế?”

Chúc Minh Đức thở dài: “Sếp bảo tôi đưa cái này tới.”

Anh ta đưa một phần văn kiện ra.

Tống Hân Nghiên nhận lấy.

Trang đầu của văn kiện in “Đơn ly hôn”, ba chữ kia lập tức làm mắt cô đau đớn.

Tuy đã sớm đoán được kết quả sẽ thế này, nhưng khi thật sự nhìn thấy, Tống Hân Nghiên vẫn không nhịn được mà cả người căng chặt lại, xoang mũi đau xót, hốc mắt ẩm ướt nong nóng, thiếu chút nữa đã sụp đổ khóc lên.

Cô tiện tay lật ra, phía dưới trang cuối cùng, tên Tưởng Tử Hàn rồng bay phượng múa ký trên giấy, nét chữ cứng cáp.

Trái tim của Tống Hân Nghiên cũng như bị nét bút sắc bén kia cứa qua, ào ào ứa máu, đau đến chết lặng.

Khương Thu Mộc đoạt lấy đơn ly hôn trong tay cô.

Cô ấy nhanh chóng lật ra: “Tưởng Tử Hàn có ý gì thế? Hôn nhân nói kết là kết, nói ly là ly được sao?”

Chúc Minh Đức thở dài.

Cô chị này giở chứng gì thế!

Ông chủ nhà mình kết hôn ly hôn với bà chủ, chẳng lẽ không phải do một tay cô ấy thúc đẩy hay sao!

Sao cô ấy còn không biết xấu hổ mà tức giận chứ!

Khương Thu Mộc tức giận ném tờ đơn ly hôn trong tay đi, lạnh lùng mỉa mai: “Tuy đúng là anh ta rất tức giận, mà tức giận cũng phải thôi. Nhưng trong đơn ly hôn này nói cái khỉ gì mà lừa gạt trong hôn nhân, ly hôn sẽ không phân chia tài sản? Ai thèm tài sản của anh ta thế? Đúng là lúc trước Hân Nghiên tiếp cận anh ta có mục đích là sai, nhưng anh ta không sai chắc? Nếu anh ta không có mục địch không muốn người khác biết thì có thể kết hôn với cô gái xa lạ mới thả thính mình hai câu ngay lần đầu gặp được ư? Anh ta coi ai là đồ ngốc thế!”

Cô ấy thật sự rất tức giận.

Vừa tức vừa thấy áy náy.

Có ai mà không phạm sai lầm đâu?

Chỉ một chút hiểu lầm nhỏ như vậy, sao anh ta không thể bỏ qua được thế?

Ban ngày anh ta bắt nạt người ta như vậy, bây giờ lại còn ném đồ tới đây để sỉ nhục?

Rõ ràng Hân Nghiên thích anh ta, yêu anh ta như vậy.

Mắt anh ta mù rồi hả, sao lại không nhìn ra được!

Càng nghĩ càng thấy tức.

“Bệnh thật rồi!” Khương Thu Mộc đỏ mắt mắng, đơn ly hôn bị nắm chặt đến mức nhàu đi: “Tớ đi tìm anh ta!”

Cô ấy bừng bừng tức giận đẩy Chúc Minh Đức ra, đi ra ngoài.

“Đầu Gỗ!”

Tống Hân Nghiên túm chặt cánh tay cô ấy.

Khương Thu Mộc đỏ mắt quay đầu lại: “Cậu đừng cản tớ, chỗ tớ có chứng cứ, chắc chắn có thể…”

“Chừa lại cho tớ chút tôn nghiêm đi.”

Giọng của Tống Hân Nghiên rất thấp, cũng rất khàn. Rõ ràng nghe không thấy có sức nặng gì, nhưng lại lập tức cắt đứt lời nói tức giận như pháo nổ của Khương Thu Mộc.

Khương Thu Mộc đột nhiên khàn giọng.

Bình luận

Truyện đang đọc