DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 361

Ngay cả mấy câu mặt dày mày dạn không biết ngượng cũng dám gửi cho anh nữa, chẳng đứng đắn gì cả.

Gương mặt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn sau khi xem xong tin nhắn thì hòa hoãn hơn nhiều.

“Vài câu giải thích đã muốn cho qua à? Nào có chuyện đơn giản như thế!”

Anh cười khẩy, tắt di động cất đi.

Anh cần ngó lơ cô vài ngày cho cô nhớ kỹ mới được, có thế thì lần sau mới không dám tái phạm nữa.

Vừa lúc mấy ngày này anh cũng muốn tĩnh tâm để chuẩn bị cho ca phẫu thuật.

Ừ, cứ kệ cô ba ngày đi, chờ phẫu thuật xong rồi tính!

Tống Hân Nghiên hủy bỏ đơn đặt hàng của mấy người Dạ Vũ Đình, số sản phẩm công ty vội vàng đuổi thời hạn làm ra nháy mắt hóa thành một đống hàng tồn.

Trên dưới công ty đều ủ rũ ra mặt, khắp nơi bao trùm một luồng khí u ám khó diễn tả thành lời.

Tống Hân Nghiên lập tức điều chỉnh phương án tiêu thụ, đại hạ giá sản phẩm mới, vừa giảm phần trăm bán ra vừa tặng kèm hàng dùng thử.

Vừa mới bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ đã lập tức nhận được lượng lớn hồi quỹ, đơn của khách hàng cũ cũng tăng lên không ngừng.

Các loại đơn đặt trước tại trung tâm thương mại cũng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mọi người.

Nhóm hàng đầu tiên xuất xưởng lên kệ, chưa đầy nửa ngày đã bị tranh mua không còn, thậm chí còn không đủ trả hàng đặt trước.

Khương Thu Mộc nhìn hàng dài khách hàng trước quầy đang chờ mua, kích động đến mức hai mắt sáng ngời: “Giàu to rồi, giàu to rồi! Nghiên ơi, đời này tớ chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như thế đâu.”

Tống Hân Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo khẩu trang dưới cằm lên, che hơn nửa gương mặt: “Vì tương lai cho cậu kiếm được nhiều tiền hơn. Đi thôi, chúng ta phải nghiên cứu thị trường.”

Hai người đeo khẩu trang đi vào trước quầy.

Lô hàng đầu tiên đến đã bị người lấy đi hết, khách hàng xếp ở phía sau không lấy được chút hàng nào, sốt sắng đến mức mặt đỏ tai hồng.

“Chúng tôi cũng là khách đặt trước mà. Chúng tôi còn xếp hàng lâu như thế nữa, đến lượt chúng tôi thì cô lại bảo hết hàng là sao?”

“Đúng vậy, từ lúc các cô mở rộng bán hàng là tôi đã chờ rồi. Giờ này còn bắt người chờ à? Không được, hôm nay cô phải cho tôi hàng đi, điều từ quầy khác tới. Tôi cho các cô phí vận chuyển và điều động hàng.”

Nhân viên tiêu thụ trong quầy cuống cuồng đến sứt đầu mẻ trán.

“Chị ơi, tiệm khác cũng hết hàng rồi. Cửa hàng bọn em là nhiều hàng nhất đấy. Với cả sản phẩm của bọn em đều cố định giá tiêu thụ, chị có muốn thêm tiền bọn em cũng không dám lấy.”

Những người không lấy được hàng cứ thế làm rùm beng lên, chặn đường trong tiệm không chịu đi.

Khương Thu Mộc bắt lấy cô gái kích động nhất hỏi thăm: “Chị ơi, các chị đang mua gì thế? Sao đông người vậy?”

“Sản phẩm dưỡng trắng mới ra mắt của Nghiên Mị.” Cô gái kia chỉ vào quảng cáo sản phẩm mới ở ngay bên cạnh.

Khương Thu Mộc nhìn thoáng qua: “Hàng tốt lắm ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc