DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Ánh mắt chăm chú của Tưởng Tử Hàn mang theo sự độc đoán: “Sau này em phải nghe lời, ngoan ngoãn đi làm đơn ly hôn với Dạ Vũ Đình.

Lâu như vậy, cũng đã làm loạn đủ rồi.
Anh đưa tay ra, say mê vuốt ve gò má trắng ngần mềm mại của cô: “Hân Nghiên, ngoan chút, đừng ép anh phải đích thân đi xử lí cho bọn em.

Anh mà ra tay, chưa chắc sẽ được giải quyết trong hòa bình đâu.”
Sự cảm động phức tạp trước đây của Tống Hân Nghiên hoàn toàn biến mất.
Cô quay mặt đi, cười khẩy: “Anh đây chắc quen thói hống hách rồi, nên trước mặt ai cũng muốn tỏ ra hách dịch? Tưởng Tử Hàn, dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời anh! Bây giờ tôi thật sự không có chỗ nào để đi, hơn nữa còn phải tìm một nơi để dưỡng bệnh, nếu không thì anh nghĩ tôi thực sự muốn ở lại cái nơi quái quỷ này của anh sao?”
Tưởng Tử Hàn cảm thấy thất vọng.
Anh cụp mắt: “Đến giờ rồi.”
Cầm chiếc khăn bên cạnh lau sạch nước trên chân cô, sau đó bế người trở lại giường, giúp cô đắp chăn: “Bây giờ trời ấm rồi, yên tâm ngủ đi.”
Tống Hân Nghiên thực sự toát mồ hôi rồi.
Tâm trạng cực kì phức tạp, chỉ có thể nhìn anh với vẻ mặt vô cảm.
Tưởng Tử Hàn lẳng lặng quay người, đổ nước trong chậu ngâm chân vào bồn cầu, sau đó tắt đèn mở cửa rời đi.

Phòng bệnh bỗng trở nên tối om.
Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ, cảm xúc mà Tống Hân Nghiên phải kìm nén bấy lâu nay bỗng chốc vỡ òa, quầng mắt không kiềm chế được lại đỏ lên.
Cô nhìn về phía cửa, giọng nói nghẹn ngào vang lên trong phòng bệnh: “Tưởng Tử Hàn, anh thật sự cho rằng tôi ly hôn rồi thì chúng ta có thể quay lại sao?”
Không thể quay lại được.
Ngăn cách giữa họ là biết bao đau thương, còn có mạng sống và máu.
Sao họ có thể quay lại?!

Còn mặt mũi để quay lại sao?!

Nhà họ Sở.
Cấp dưới kính cẩn đưa một xấp ảnh: “Tin tức mới nhất từ bệnh viện đến, nói rằng…”
“Nói cái gì?”
Sở Thu Khánh hỏi, từng bức ảnh được chuyền từ tay trái sang tay phải.
Càng xem, mặt càng tôi sầm lại.
Trong ảnh là Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.
Ăn cơm cùng cô ta, đi dạo cùng cô ta, khoác áo cho cô ta, rửa chân… cho cô ta!
Đầu ngón tay của Sở Thu Khánh trở nên trắng bệch vì miết chặt vào bức ảnh.
Cấp dưới dè dặt nói: “Anh Tưởng đối xử ngày càng tốt với Tống Hân Nghiên, mấy ngày gần đây, hầu như hôm nào cũng tự rửa chân cho cô ta…”
Sở Thu Khánh nhìn thấy rồi, bức ảnh đang nằm trong tay cô ta.
Năm ngón tay dùng sức, bức ảnh đã bị biến dạng.
Cô ta cắn chặt răng: “Con khốn!”
“Xoẹt! Xoẹt xoẹt!”
Bức ảnh trong tay bị xé thành hai mảnh bốn mảnh…
Bức ảnh nát vụn bị cô ta xé khắp phòng.
“Tống Hân Nghiên!”
Sở Thu Khánh nghiến răng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không nhận ra: “Việc này còn nhịn được, thì có việc gì không nhịn được nữa? Đây đều là do cô ép tôi!”
Thiên đường có lối, cô không đi, địa ngục không có cửa, cô lại xông vào.
Cô muốn tìm đường chết cũng đừng trách tôi không giơ cao đánh khẽ.

Cô ta nhìn tên cấp dưới âm u nói: “Ở thủ đô này, tôi và Tống Hân Nghiên chỉ có thể giữ một người! Cô ta không chết, thì tôi chết! Biết phải làm gì chưa?!”
“Vâng!”

Tưởng Thị.
Tưởng Tử Hàn vừa bước ra khỏi phòng họp, Chúc Minh Đức đã nhanh chân bước tới: “Ông chủ, Tống Dương Minh đến rồi, đã đợi rất lâu dưới sảnh tầng một.”
Tưởng Tử Hàn bước vào phòng làm việc: “Để anh ấy lên.”
“Vâng.”
Dưới sự dẫn đường của Chúc Minh Đức, Tống Dương Minh nhanh chóng vào phòng làm việc của Tưởng Tử Hàn.
“Tổng giám đốc Tưởng, thật ngại quá, làm phiền rồi.”
Anh ấy lại gần, nói năng lịch sự nhẹ nhàng.
Sau đó, trong giây tiếp theo, anh ấy tung một cú đấm trời giáng lên mặt Tưởng Tử Hàn.
Tống Dương Minh trở mặt quá nhanh, Tưởng Tử Hàn bị anh ấy đánh mà không kịp trở tay.

||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Anh ngã xuống ghế, hai má nóng rát, khoang mũi vừa cay vừa suy yếu.
Hai luồng nhiệt nóng trào ra khỏi mũi, nhỏ xuống chiếc áo sơ mi màu trắng, nhìn thấy mà giật mình.
Chúc Minh Đức hít vào một hơi lạnh, xông lên chắn giữa hai người họ, nhìn chằm chằm vào Tống Dương Minh đề phòng: “Anh Tống, xin hãy bình tĩnh.”
“Chúc Minh Đức, lùi lại.” Tưởng Tử Hàn thấp giọng.
Chúc Minh Đức mím môi, im lặng lùi lại hai bước, dừng lại ở vị trí có thể vừa công vừa thủ.
Tưởng Tử Hàn dùng mu bàn tay lau mũi.
Một màu đỏ tươi trên mu bàn tay.

Anh không quan tâm nữa, đứng dậy, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tống Dương Minh, cười khẩy khiêu khích: “Vẫn chưa hả giận? Tiếp tục đi!”
Tống Dương Minh siết chặt nắm đấm: “Cậu tưởng tôi không dám sao?”
Chúc Minh Đức đưa sang một tờ giấy.
Tưởng Tử Hàn cầm lấy, thờ ơ lau vài lần: “Châm ngôn của người lính, đã nói là làm.

Tôi không bao giờ nghi ngờ khả năng chấp hành của anh.

Nếu đánh tôi có thể giúp anh hả giận, vậy tôi không có gì để nói.

Nhưng chuyện của Hân Nghiên, anh đừng hòng can thiệp.”
Khuôn mặt điển trai cương nghị của Tống Dương Minh bỗng trở nên u ám.
Anh ấy nghiến chặt răng, cơ má cứng đờ vì dùng sức quá mạnh: “Một trong những chuyện tôi hối hận nhất trên đời chính là dẫn em ấy sang Úc, rồi lại rời đi ngay khi đưa em ấy đến được vài ngày, để mọi thứ sau đó trở nên không thể kiểm soát được!”
Anh ấy lạnh lùng nhìn anh.
Khí thế mạnh mẽ của hai người đàn ông gặp nhau, khiến áp suất không khí của phòng làm việc thấp đến mức kinh khủng.
“Tôi từng nghĩ cậu là một người đoan chính, mỗi lần thấy em ấy ngọt ngào và hạnh phúc nhắc tới cậu là tôi lại cảm thấy cậu là người có thể che mưa chắn gió cho em ấy, nhưng sự thật thì sao?”
Tống Dương Minh lạnh lùng nói: “Tất cả sóng gió của Hân Nghiên đều do cậu mang đến! Cậu không yêu em ấy thì để em ấy đi, cũng xem như làm việc tốt, tích đức cho con cháu đời sau! Nhưng bây giờ cậu đang làm gì?!”
Nói tới đây, nỗi thù hận của Tống Dương Minh lại bất ngờ bùng phát.
Anh ấy lại vung nắm đấm.
Tưởng Tử Hàn đưa tay ra đỡ.
Trong hai luồng hơi thở, cả hai đã đọ được vài chiêu.
Cuối cùng, bốn tay hai người kiềm chế lẫn nhau, không thể không dừng lại.
Trên mặt Tưởng Tử Hàn vẫn còn vết máu, quần áo cũng có vài vết loang lổ, có hơi nhếch nhác, cũng để lộ một chút tàn nhẫn đẫm máu.
“Anh nói đúng, tôi làm tổn thương cô ấy.

Nhưng Tống Dương Minh, anh dùng thân phận, quan điểm gì để dạy dỗ tôi thay cô ấy?! Người nhà của cô ấy sao? Anh có phải không? Hay là, anh muốn mượn gió bẻ măng? Có điều anh tự kiểm điểm mình rất đúng, đúng là anh không nên đưa cô ấy đến Úc.


Tính cách của cô ấy vốn không phải để chạy trốn, nhưng anh lại đưa cô ấy đi trốn.”
Anh đột nhiên gia tăng sức mạnh, buộc Tống Dương Minh phải lùi lại một bước: “Cô ấy không còn hạnh phúc kể từ khi rời khỏi Hải Phòng, anh thử nghĩ xem, đã bao lâu anh không nhìn thấy nụ cười của cô ấy rồi?! Tự cho rằng vì muốn tốt cho cô ấy, tự mình quyết định thay cô ấy.

Anh, có tốt hơn tôi không?!”
Lời của Tưởng Tử Hàn đâm mạnh vào tim Tống Dương Minh.
Anh ấy sững sờ.
Bây giờ những quyết định đó không quan trọng có đúng hay không, nhưng lần cuối cùng nhìn thấy em ấy cười, chính xác là ở Hải Phòng, sau khi em ấy và Tưởng Tử Hàn kết hôn.
Thời điểm đó, dù còn vô vàn khó khăn, nhưng em ấy chưa từng chán nản như bây giờ, luôn giữ vững tự tin và niềm nhiệt huyết
Nhưng sau đó thì sao?!
Từ khi nào mà em ấy không còn cười nữa.
Cho dù có cười, thì trên mặt cũng như được phủ một tấm màn che.
Trong lòng Tống Dương Minh đau xót, đồng thời cũng không kiềm nổi tức giận: “Lần này, bất kể thế nào, tôi cũng phải đưa em ấy đi! Rời khỏi hang sói của mấy người, em ấy không cười nữa thì sao, còn hơn bị tổn thương hết lần này đến lần khác! Không thấy em ấy cười, còn hơn thấy em ấy khóc!”
Hai tay anh ấy đẩy mạnh.
Thế cân bằng bị phá vỡ.
Cả hai buộc phải lùi lại để đứng vững.
Tống Dương Minh hung dữ trừng mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, đẩy Chúc Minh Đức đang đứng bên cạnh ra, sải bước đi về phía cửa.
Chúc Minh Đức không dám đuổi theo, quay đầu lại nhìn ông chủ của mình: “Có cần gọi cho bệnh viện dặn dò chút không?”
“Không cần.”
Tưởng Tử Hàn lại lau mũi, vết máu khô dính trên da, khó chịu: “Không ai hiểu cô ấy hơn tôi đâu.

Cô ấy sẽ không đi cùng Tống Dương Minh.”
Giọng điệu vô cùng chắc chắn.\b\b\b\b\b\b\b\b.


Bình luận

Truyện đang đọc