DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 398

Lời này không biết phải đáp thế nào, Tống Hân Nghiên mỉm cười không nói.

“Đùa chút thôi, không cần phải đặt trong lòng.”

Giang Bảo Lâm cười nghiêm túc nói: “Thật ra từ rất lâu về trước, anh đã biết mình không có cơ hội rồi. Cho nên trong lòng anh đã sớm coi em là em gái. Về sau có cơ hội sẽ hợp tác nhiều hơn.”

Tống Hân Nghiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nở nụ cười: “Không thành vấn đề.”

Đây chính là điểm tốt của người đàn ông này, luôn giữ lại đủ mặt mũi cho người khác.

Ba người đang trò chuyện.

“Shh!” Khương Thu Mộc đột nhiên hít vào một hơi, che bụng cong eo.

“Sao thế?”

“Không thoải mái à?”

Tống Hân Nghiên cùng Giang Bảo Lâm vội vàng đỡ cô ấy ngồi xuống bên cạnh.

Chỉ vài giây mà sắc mặt Khương Thu Mộc lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

“… Bụng… Đau.”

Cô ấy thở hắt ra, run giọng nói.

“Hay là ăn phải đồ gì hỏng rồi?”

Tống Hân Nghiên có ám ảnh với đau bụng, trong đầu bất giác nghĩ tới ngộ độc thức ăn.

Mặt cô lập tức biến sắc: “Nhanh, đến bệnh viện đi.”

“Để anh bế em ấy, em đi lái xe đi.” Giang Bảo Lâm khom người, bế ngang người cô ấy lên.

“Vâng.” Tống Hân Nghiên hoang mang rối loạn, xách váy chạy ra ngoài.

Lúc lên xe, Tống Hân Nghiên mới nhớ phải gọi điện thoại cho Tưởng Tử Hàn.

Điện thoại được nhận.

Tưởng Tử Hàn vẫn đang ở hội trường, phía sau hơi ồn ào, Tống Hân Nghiên nhanh chóng một mạch nói rõ ngọn nguồn sự việc.

“Cứu người quan trọng.” Tưởng Tử Hàn cũng không tức giận mà còn an ủi cô: “Trên đường đừng hoảng hốt quá, đợi lát nữa em bận hết việc bên đó, nếu thời gian còn sớm thì hẵng tới.”

“Vâng.”

Tưởng Tử Hàn vừa mới cúp máy đã nghe người chủ trì trên sân khấu dùng giọng nói kích động hô vang: “Bây giờ xin mời hội trưởng mới của chúng ta anh Tưởng Tử Hàn lên sân khấu đọc diễn văn.”

Tưởng Tử Hàn cất điện thoại đi, thong dong bước lên sân khấu.

Lễ tân đưa microphone cho anh.

Anh nhận lấy, vừa mới chuẩn bị nói vài câu qua loa thì khóe mắt chợt liếc thấy một bóng người màu đỏ tươi đang kéo một người đàn ông chợt lóe lên chỗ cửa ra vào.

Chiếc váy kia…

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, tay cầm microphone vô thức nắm chặt.

“Anh Tưởng làm sao vậy? Sao lại không nói gì thế?”

“Anh ta đang nhìn gì thế?”

“Không phải là kích động đến mức không biết nói gì đấy chứ?”

“Không đến mức đó đâu? Chút tình huống thế này đã không chịu đựng không nổi rồi á?”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc