DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 969

Khi anh ta nói, một vài người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trong căn phòng.

Những người áo đen sắc mặt lạnh lùng, u ám chặn đường Tống Thanh Hoa.

Tống Thanh Hoa muốn tránh thoát, nhưng một trong số họ đã bắt lấy cánh tay bà ta bẻ ngoặt ra sau.

Ầm một tiếng, bắt chéo hai tay bà ta sau lưng, ấn bà ta nằm sấp xuống bàn.

Tống Thanh Hoa rất tức giận, nhưng phải kiềm chế, khó nhọc nói: “Tưởng Tử Hàn, cậu là một bác sĩ, là một chính nhân quân tử! Bắt nạt một người phụ nữ có một thân một mình như thế là hành vi người quân tử nên làm sao?!”

“Người phụ nữ của tôi đến chỗ Tống tổng không phải cũng đi một thân một mình sao?”

“Lách cách!”

Tưởng Tư Hàn lại châm một điếu thuốc, nhưng chỉ cầm giữa hai đầu ngón tay không hút: “Hay là Tống tổng nói tôi nghe thử, cái gì mới là hành vi mà chính nhân quân tử nên có?!”

Tống Thanh Hoa tức giận đến bật cười.

Bà ta hằn học trào phúng: “Cậu là cậu ba nhà họ Tưởng thì đã sao, quản lí tập đoàn Tưởng Thị thì đã sao, bề ngoài sáng sủa xinh đẹp, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu là con hoang. Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của cậu khi nào? Cô ta là vợ hợp pháp, đường đường chính chính được pháp luật bảo hộ của Dạ Vũ Đình. Không đến lượt cậu ra mặt thay cô ta. Chẳng lẽ cậu muốn trơ trẽn cướp vợ của người khác?”

Tưởng Tư Hàn nhìn điếu thuốc đỏ hồng trên tay, mím môi lạnh lùng: “Dạ Vũ Đình cũng xứng sao?”

Anh nghiêng người về phía trước, hơi cúi xuống gần bàn.

Cảm giác áp bức vô tận ập với tư thế đó của anh ùn ùn ập đến chỗ Tống Thanh Hoa.

“Bà cho rằng nếu người phụ nữ của tôi muốn ra ngoài chơi, những người đàn ông khác thật sự dám chơi với cô ấy sao? Không đúng…”

Anh thản nhiên nhướng mày, giọng nói càng lúc càng trầm: “Phải là có ai dám thật sự chơi với cô ấy ư?”

Bất kể là nam hay nữ, người phụ nữ của anh muốn chơi, những người ngoài kia chỉ có thể bị chơi!

Chẳng ai dám tự tìm đường chết mà chơi đùa với cô!

Dạ Vũ Đình? Tống Thanh Hoa?

Ha ha!

Nếu bọn họ đã muốn làm ngoại lệ, vậy họ đều phải trả giá cho hành động của mình.

Tống Thanh Hoa chế nhạo: “Xem ra người hại Dạ Vũ Đình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật sự là cậu. Cậu thật sự không quan tâm đến con dao mổ trên tay.”

“Vút…”

Vừa dứt lời, một con dao mổ màu bạc đã sượt qua má bà ta, cắm trên bàn.

Cán dao khẽ run lên, bên tai Tống Thanh Hoa vang lên một tiếng ong ong.

Tống Thanh Hoa hít một hơi, tim đập bình bịch!

Người vệ sĩ rút con dao mổ ra, kính cẩn trả lại cho Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tư Hàn ném con dao mổ xuống bàn, lạnh lùng nói: “Ngay cả người phụ nữ của mình tôi còn không thể bảo vệ, không thể cứu được. Bà tưởng tôi thật sự muốn giải cứu trăm họ trên đời ư? Tôi xứng đáng sao?”

Anh vẩy tàn tro từ điếu thuốc vào nồi lẩu nóng hổi: “Những hành động này thực sự không nên là hành động tôi nên làm. Nhưng Tống Thanh Hoa, bà đã động vào giới hạn của tôi, phá vỡ quy tắc thì đã là gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc