DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 738

Người đàn ông phát tiết xong, giọng trầm thấp dịu dàng.

Tống Hân Nghiên tức giận bắt lấy cánh tay anh, hung hăng cắn một cái.

Tưởng Tử Hàn đau đớn cơ thịt toàn thân căng cứng, lại chịu đựng không cử động, thản nhiên nhìn cô cắn mình.

Giống như người đau không phải anh.

Tay người đàn ông như làm bằng sắt, mùi máu xộc vào khoang miệng, Tống Hân Nghiên cắn ê răng, anh lại ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

Cô chán nản, không cam lòng buông miệng.

Tống Hân Nghiên lau đôi môi dính tơ máu: “Tưởng Tử Hàn, chuyện hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, anh không để tôi làm người, vậy mọi người liền cùng nhau xuống địa ngục đi! Tôi phải tố cáo anh! Tôi muốn khiến anh thân bại danh liệt!”

Tưởng Tử Hàn thoải mái dựa vào vách bồn tắm, hời hợt nói: “Em có chứng cứ sao? Em dám nói, thật sự dám làm?!”

Anh tà ác nhếch môi, bàn tay to khẽ lướt qua gò má xinh đẹp còn chút phớt hồng của Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, em quá ngây thơ. Mỗi một nơi đều có quy tác sinh tồn của mình, ở đây cũng vậy, em nhìn hiểu sao?”

Đáy mắt Tống Hân Nghiên mang theo hung hăng: “Đúng! Tôi quả thực chưa từng nhìn rõ! Vậy thì sao, đấu không chết được anh, tôi còn đấu không chết bản thân mình sao? Không sống yên vậy thì mọi người cùng không sống yên đi! Anh không phải muốn cô đơn tới già sao, nửa đời sau cũng không hết hôn nữa sao? Vậy anh phải nhớ kỹ, tôi chết rồi, anh liền vĩnh viễn đừng mong bắt nạt tôi nữa!”

Đôi mắt lạnh lẽo của Tưởng Tử Hàn lóe lên ác liệt vô vọng.

Anh nhắm mắt, u ám nói: “Em sẽ không chết! Em không phải cô gia quả phụ, có quá nhiều thứ không buông xuống được, bên cạnh cũng có quá nhiều người và việc em bận tâm. Tống Hân Nghiên, nếu em dám chết, anh không để ý khiến Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh chết cùng em!”

Tống Hân Nghiên như rơi vào hầm băng, hằn học siết chặt nắm đắm: “Anh thật đáng sợ!”

“Đáng sợ sao?”

Tưởng Tử Hàn kéo cánh tay của cô, lôi cô vào trong lòng.

Nước trong bồn tắm sóng sánh, giống như phong cảnh dấy nên trong lòng của hai người vào lúc này.

Tưởng Tử Hàn đanh giọng nói: “Là em ép anh! Em lúc đầu không chọc anh, không lừa anh, em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời! Mà anh cũng sẽ không giống như bây giờ, bỏ tự tôn, đi câu dẫn một người phụ nữ có chồng! Tống Hân Nghiên, em nghe lời một chút, đừng cứ chọc giận anh, mọi người chúng ta đều sẽ sống rất tốt.”

Anh muốn đối tốt với cô, nhưng cô không thèm!

Nếu sự dịu dàng của anh không có tác dụng, vậy dứt khoát không cần nữa.

Liều chết giãy giụa, liều chết oán hận đúng không, vậy thì khiến những thù hận và oán hận này trở nên càng nhiều!

Ngọc nát đá tan cũng không sao!

Dù sao cả đời này cô đừng hòng thoát khỏi anh!

Tống Hân Nghiên sững sờ nhìn người đàn ông đáng sợ ở trước mặt, hốc mắt đỏ hoe lại ngân ngấn ánh nước.

Nước lạnh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc