DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1177

Khi Khương Thu Mộc cầm hai cốc cà phê nóng quay lại, khung cảnh nhìn thấy chính là ba người đứng đối diện nhau theo hình tam giác.

Cô ấy vội vàng kéo Tống Hân Nghiên sang bên cạnh, cố nén giọng hỏi: “Tên cặn bã này không làm khó cậu đấy chứ?”

“Sao có chuyện đó được!” Tống Hân Nghiên mỉm cười, nén giọng nói: “Bọn tớ đều buông xuống cả rồi. Hơn nữa, bạn gái hiện tại của anh ta rất tốt, cũng rất xứng với anh ta.”

“Bạn gái?”

Khương Thu Mộc liếc nhìn cô gái bên cạnh Hoắc Tấn Trung, bĩu môi nói: “Đúng là trông thuận mắt hơn Tống Mỹ Như.”

Hai người Tống Hân Nghiên và hai người Hoắc Tấn Trung đều mua ghế khoang hạng nhất.

Vị trí của Hoắc Tấn Trung và Diêu Hân vừa khéo nằm chéo phía sau Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc.

Sau khi lên máy bay, ánh mắt Hoắc Tấn Trung vô thức chuyển về phía Tống Hân Nghiên.

Trong mắt Diêu Hân lóe lên vẻ âm u, nhưng trên mặt vẫn cười tươi rói, ngọt ngào ngoan ngoãn, không hề thể hiện ra chút nào.

Ngày thứ hai Tống Hân Nghiên trở lại thủ đô, cô trở lại công ty PL làm việc bình thường.

Cô phát những món quà nhỏ đem về từ nước ngoài cho mấy đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với mình, đang định về văn phòng thì Đường Vũ Diệp tới.

Trong tay cô ấy cầm tờ quảng cáo sản phẩm mới, hào hứng nói: “Hân Nghiên, sản phẩm mới của chúng ta sẽ ra mắt vào tuần sau, tuy rằng không kịp lễ tình nhân lần này nhưng cũng kịp quốc tế phụ nữ sắp tới.”

Đường Vũ Diệp thần bí hỏi: “Cô có biết doanh số dự tính là bao nhiêu không?”

Tống Hân Nghiên phối hợp lắc đầu.

“Hơn hai triệu bản!” Đường Vũ Diệp khoa trương giơ hai ngón tay, lại nói tiếp: “Hân Nghiên, cô giỏi quá! Đi, để tôi dẫn cô đi xem thành phẩm.”

Thành phẩm làm xong sau khi Tống Hân Nghiên xuất ngoại.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Cầm thành phẩm lên tự mình dùng thử, từ bao bì đến chi tiết đều tốt hơn cả mong đợi.

Tống Hân Nghiên cũng vui mừng cười híp mắt: “Quả nhiên vẫn cần phải hợp tác với công ty lớn thì mới tạo ra điều đáng kinh ngạc được, đúng là rất đỉnh!”

“Không liên quan tới công ty. Tôi làm việc ở bộ phận nghiên cứu phát triển của PL hơn mười năm rồi, nhưng chưa từng có sản phẩm tốt như thế này. Cho nên vẫn còn phải xem người thực hiện là ai.”

Đường Vũ Diệp nói xong, cũng cầm sản phẩm dùng thử lên rồi thử trên mu bàn tay mình.

Cô ấy vừa bôi vừa hưng phấn nói: “Lúc thử sản phẩm mới, tỷ lệ khen sản phẩm này đạt đến 99%, đây là sản phẩm tốt nhất trong lịch sử kể từ khi PL phát triển ở nước Z.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Các thành viên bên nghiên cứu phát triển ở bên cạnh đồng loạt gật đầu.

“Thành công lần này đã tiếp thêm niềm tin cho chúng tôi trong tương lai.”

Tống Hân Nghiên nhìn những khuôn mặt tươi cười tự tin bên cạnh, cũng mỉm cười theo, trong lòng cảm thấy được an ủi.

Bình luận

Truyện đang đọc