DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 434

Tống Hân Nghiên vẫn còn chưa kịp thở xả hơi, các bên hợp tác thương mại lại ùn ùn kéo tới.

Văn phòng mới vừa được yên tĩnh nay lại tiếp tục bị nháo loạn thành cái chợ vỡ.

“Tống Thị của mấy người có thể làm ăn đàng hoàng được không vậy hả? Một ngày chiếm hết 3 vị trí đầu bảng trên hot search, khách hàng như tôi đây sắp bị mấy người đùa bỡn tới chết rồi!”

“Lần hợp tác này kiểu gì cũng phải hủy bỏ, Tống Thị nhất định phải bồi thường tổn thất cho tôi như bên trong hợp đồng!”

Từng bản hợp đồng thay nhau bị ném lên trên bàn, trong đó có ghi nếu như vì nguyên nhân bất kì nào đó của một trong hai bên khiến hợp đồng không thể tiếp tục nữa thì bên còn lại có thể đơn phương ngừng hợp tác, cũng có quyền yêu cầu bồi thường điều khoản đã được tô đỏ bên trong hợp đồng.

“Không nói tới những khách hàng nhập sỉ số lượng lớn, bây giờ đến cả khách hàng bán lẻ cũng đều tới thẳng cửa hàng trả hàng lại. Khiến chúng tôi không những không bán được sản phẩm của mấy người, thậm chí cũng không thể nào bán được những mặt hàng khác được nữa, còn không dám mở cửa tiệm.”

“Tôi còn thảm hơn ông nè! Tất cả khách hàng của tôi đều là khách order trước, giờ gặp phải chuyện xui rủi này khiến bọn họ đều hủy đơn hàng hết luôn. Tất cả tiền của tôi đều dồn hết vào chuyện nhập hàng vào kho rồi…”

Đám đông bức xúc phẫn nộ, đập bàn gào thét.

Tống Hân Nghiên bảo Tô Diễm An đi rót trà xoa dịu, mãi cho tới khi bọn họ nói ra hết những bức xúc của mình xong xuôi rồi mới ôn tồn nói xin lỗi: “Rất xin lỗi vì đã gây ra rắc rối tới cho mọi người. Nhưng mà mọi người à, mọi người hợp tác với Tống Thị cũng đâu phải là ngày một ngày hai, Tống Thị đã từng khiến mọi người thất vọng chưa? Cho dù là kho hàng của tôi bị đốt, cho dù là xảy ra chuyện có khách hàng dùng sản phẩm xong bị biến dạng da mặt đi nữa, có chuyện nào mà sau khi mọi người gặp rắc rối mà không được bồi thường xứng đáng không?”

Mọi người ứ họng.

Tống Hân Nghiên đích thân nhận lấy từng ly nước mà Tô Diễm An đưa tới, đặt trước mặt bọn họ mỗi người mỗi ly: “Tôi cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ mong mọi người có thể nhẫn nại thêm một chút, cho tôi vài ngày. Vấn đề xảy đến, có cãi nhau cũng không phải là cách giải quyết. Hình tượng của tôi không ra gì, nhưng mà sản phẩm của Tống Thị vẫn luôn đảm bảo chất lượng. Bây giờ mọi người tìm tôi đòi chấm dứt hợp đồng, sau đó cầm khoản bồi thường đi về, rồi có chắc ăn được sẽ có thể lập tức tìm được một công ty sản xuất khác có thể nghiên cứu phát minh ra được sản phẩm rồi đón nhận những đối tác nhỏ lẻ như mọi người giống Tống Thị hay không? Nếu như là không thì tại sao không thể chờ đợi xem thử?”

Cô chân thành nhìn từng người đang ngồi ở kia: “Làm ơn xin cho tôi một chút thời gian, cũng chính là đang cho mọi người một cơ hội. Hợp tác là chuyện không dễ dàng, xảy ra tình huống như vậy, tôi còn sốt sắng hơn cả mọi người.”

Mọi người do dự.

Quả đúng là vậy, làm ăn chính là đánh cược.

Có gan lớn thì cũng phải cược một phen.

“Tổng giám đốc Tống, không phải là chúng tôi không muốn cho cô thời gian, mà là chúng tôi cũng không chờ được nữa. Tất cả vốn liếng trong tay tôi đều dồn hết vào sản phẩm của bên cô rồi. Bây giờ hàng lại không xuất kho được khiến khách hàng nháo nhào muốn hoàn đơn, muốn tôi bồi thường, tôi còn có cách gì đây?”

“Tình huống của chúng tôi cũng vậy đó, tôi lại là bán lẻ, khách hàng rải rác cứ làm ầm lên khiến chúng tôi không thể nào mở cửa tiệm. Mặc dù chỉ là buôn bán nhỏ lẻ nhưng một ngày không mở cửa thì vốn lưu động trong tay tôi sẽ hụt thêm một ngày. Tiền thuê mặt bằng, lương của nhân viên, số dư từ tiền hàng, chỉ cần vài ngày thôi cũng đủ chèn tôi tới chết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc