DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 905

Trước khi mất kiểm soát, cô đứng dậy, đi tới trước giường.

Người phụ nữ vẫn đang chìm trong giấc ngủ yên bình.

Tống Hân Nghiên cầm tay bà ấy, nhắm mắt lại, thầm nhủ: “Nếu như mẹ thật sự là mẹ con thì con sẽ không bỏ mặc mẹ đâu! Nhất định! Nhất định con sẽ trả thù cho mẹ!”

Trước đây cứ ngỡ là ba mẹ không cần mình nên sau khi biết ba mẹ ruột là người khác, cô luôn có hơi bài xích chuyện tìm họ.

Nhưng những video, audio này lại nói cho cô biết rằng, nếu như Thẩm Hoài Ngưng thật sự là mẹ cô thì ba mẹ bị hãm hại ra nông nỗi này là do cô…

Nghĩ tới đây, Tống Hân Nghiên bỗng mở mắt.

Trong đôi mắt đỏ hoe tràn ngập sự quyết tâm!

Đương nhiên cô không tin Tống Thanh Hoa, cô phải tìm cho ra chân tướng trong thời gian ngắn nhất.

Hôm sau.

Khi Tống Hân Nghiên thức dậy, mở mắt, Thẩm Hoài Ngưng đã ngồi trên giường, đang nghiêng đầu chăm chú nhìn cô bằng vẻ mặt đầy yêu thương.

Thấy cô tỉnh dậy, bà ấy vui vẻ cười tươi.

Nhưng sau đó bà ấy bỗng che miệng lại.

Giọng nói bé tí, thật trầm truyền ra từ dưới bàn tay ốm yếu của bà ấy: “Bé cưng, có phải, mẹ, làm ồn, con không? Mẹ xin lỗi, mẹ… đi đây, con mau, nhắm mắt, ngủ, ngủ tiếp đi.”

Thẩm Hoài Ngưng hốt hoảng xốc chăn ra, muốn xuống giường.

Sau khi xem chỗ video kia, Tống Hân Nghiên gần như thức thâu đêm, đến khi trời sắp sáng mới nằm cạnh Thẩm Hoài Ngưng chợp mắt.

Vì vừa mới thức dậy nên đầu óc của cô vẫn còn hơi mơ màng.

Nhưng nhìn một loạt hành động của Thẩm Hoài Ngưng…

Tống Hân Nghiên giật nảy mình, hoàn toàn tỉnh táo.

Cô ngồi dậy, dịu dàng ôm lấy Thẩm Hoài Ngưng: “Mẹ không làm ồn con đâu, con ngủ đủ rồi nên mới dậy.”

Thẩm Hoài Ngưng tin lời cô, đôi mắt đờ đẫn trở nên trong veo, dịu dàng và trìu mến.

Mắt Tống Hân Nghiên đỏ hoe, lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc.

Cô giúp Thẩm Hoài Ngưng mặc quần áo lại cho đàng hoàng, đỡ bà ấy ngồi vào xe lăn rồi mới đẩy ra khỏi phòng.

Người giúp việc nghe theo yêu cầu của Khương Thu Mộc, làm một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn phù hợp cho bệnh nhân.

“Dậy rồi à?” Khương Thu Mộc đi tới chào: “Cháu chào dì, cháu là Thu Mộc, bạn thân của Hân Nghiên ạ.”

Thẩm Hoài Ngưng nhoẻn môi cười, không trả lời.

Lòng Khương Thu Mộc xót xa vô cùng, cô ấy ngước mắt nhìn Tống Hân Nghiên.

Quầng thâm của cô rất đậm, mắt cũng toàn tơ máu.

Bình luận

Truyện đang đọc