DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1171

Tống Dương Minh cũng không định nói nhiều với bọn họ.

Anh ấy chỉ nói: “Ba mẹ nói hết những chuyện hai người biết ra giúp con, biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, không được giấu giếm một chút nào. Nếu không, hai người cứ coi như cái nhà này không có đứa con trai là con, sau này con cũng không đặt chân đến nhà họ Tống một bước nào nữa!”

Anh ấy là quân nhân, cho dù đã giải ngũ thì vẫn là quân nhân.

Ba mẹ nhận Tống Thanh Hoa, anh ấy không có quyền ngăn cản, cũng không có quyền can thiệp.

Nhưng anh ấy có thể lựa chọn lập trường của mình, làm chủ hành vi của mình.

Tống Dương Minh nói xong liền kéo Tống Hân Nghiên đứng dậy: “Hân Nghiên, chúng ta đi thôi.”

Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh đều bị dọa sợ.

Tương lai của nhà họ Tống và cuộc sống giàu có của bọn họ bây giờ đều đến từ con trai. Con trai đi rồi, nửa đời sau của bọn họ phải sống sao?

Khoảng thời gian khổ sở lúc Tống Hân Nghiên chặt đứt mọi đường sống của nhà họ Tống vẫn còn rõ một một trước mắt, bọn họ kiên quyết không thể giẫm lên vết xe đổ được!

Tống Quốc Dũng tức giận chất vấn Đường Ngọc Linh: “Rốt cuộc bà biết được cái gì? Ngay cả con trai của mình cũng không thể nói sao?”

“Tôi…”

Tống Quốc Dũng lạnh lùng ngắt lời: “Tôi không muốn nghe bà ngụy biện, nói hết những gì bà biết cho Dương Minh đi.”

Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên dừng bước, từ trên cao nhìn xuống Đường Ngọc Linh.

Đường Ngọc Linh tức giận không thôi, bà ta nghiến răng, căm hận nói: “Tôi chỉ là một người ngoài ở nhà họ Tống các người, tôi có thể biết được bao nhiêu? Chẳng qua là năm đó nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Tống Thanh Hoa và ba anh thôi.”

Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên liếc nhìn nhau, vội hỏi: “Cô và ông nội đã nói gì?”

Biết không giấu diếm được nữa, Đường Ngọc Linh đành thở dài, hồi tưởng nói: “Cụ thể thì mẹ cũng không biết, lúc mẹ nghe được thì cuộc nói chuyện của bọn họ đã gần kết thúc rồi. Hình như là Tống Thanh Hoa làm chuyện gì đó rồi bị ông cụ phát hiện. Chuyện này chọc giận ông cụ, ông ấy gọi Tống Thanh Hoa vào phòng, tức giận trách mắng cô ta.”

Tống Hân Nghiên vội nói: “Bà suy nghĩ thật kỹ đi, rốt cuộc là chuyện gì.”

“Đã nói tôi không nghe thấy rồi mà.”

Đường Ngọc Linh không nhịn được nói: “Hôm đó tôi đi ngang qua thư phòng, tiếng cãi vã của bọn họ truyền ra, tôi liền lặng lẽ đẩy khe cửa ra, nhìn lén một chút. Lúc đó Tống Thanh Hoa đang quỳ trên đất, khóc lóc van xin, lấy cái chết ra để ép, lại đảm bảo đủ thứ, nói mình vô ý, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm gì gì đó… Dù sao cô ta cũng là con gái ruột của ông cụ, lại là đứa con út, ông cụ có tức giận thế nào cũng không đành lòng làm gì cô ta. Tóm lại sau khi Tống Thanh Hoa khóc lóc cầu xin một lúc, ông cụ đã mềm lòng, có thể không tính toán với cô ta nữa, nhưng Tống Thanh Hoa nhất định phải để  đứa trẻ lại.”

Nói đến đây, bà ta liếc nhìn Tống Hân Nghiên, hơi nhíu mày: “Đứa trẻ kia chính là cô. Ông cụ nói muốn đưa cô cho hai vợ chồng tôi nuôi, đồng thời muốn tất cả mọi người giữ bí mật tuyệt đối. Tống Thanh Hoa đồng ý…”

Cơ thể Tống Hân Nghiên căng cứng lại.

Vậy nên đây chính là toàn bộ quá trình cô đến nhà họ Tống ư?

Nhưng lý do là gì?

Lý do quan trọng nhất là gì?

Bình luận

Truyện đang đọc