DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Cô gái nhỏ đang bị khảo sát vội vàng lùi lại, tạo khoảng cách với Tống Hân Nghiên.
Tô Vũ Trúc trực tiếp lấy điện thoại ra, mở livestream: “Nào mọi người, đến đây xem đi, xem hôm nay chúng tôi gặp ai này.”
Cô ta chĩa thẳng điện thoại vào mặt Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên đó, người được cư dân mạng ưu ái đặt cho danh hiệu “Nữ hoàng đạo văn”.

Chúng tôi thật may mắn, cô ta vừa lọt vào hot search thì đã tình cờ gặp mặt.

Mọi người đều biết, tôi từng giúp cô ấy bán sản phẩm, chúng tôi cũng là bạn cũ.

Đương nhiên là tôi tin rằng cô ấy sẽ không làm chuyện thấp hèn như vậy.”
“Biết người biết mặt không biết lòng, niềm tin của em có đáng không?”
Tống Mỹ Như mỉm cười dịu dàng, nói: “Phải để cư dân mạng tin tưởng mới được.

Tống Hân Nghiên, người hâm mộ của Vũ Trúc đều rất tò mò về chuyện “Nữ hoàng đạo văn”, hay là em nói đôi câu đi?”
Tô Vũ Trúc gật đầu lia lịa, kẻ xướng người họa với Tống Mỹ Như: “Đúng đó Hân Nghiên, nhân cơ hội này, cậu phải tranh thủ giải thích đôi câu, để xoa dịu cơn giận của cư dân mạng.”
Tống Hân Nghiên bây giờ đã đao thương bất nhập rồi.
Đối mặt với sự xâu xé của hai “bại tướng” này, cô chỉ thấy khinh thường.
Đặc biệt là nhìn thấy Tô Vũ Trúc còn đang livestream, cô cũng không muốn lại tăng thêm độ hot cho người khác đâu.
Tống Hân Nghiên làm như không nghe thấy, cứ thế hỏi thăm người qua đường bên cạnh, tập trung ghi chép, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Lúc Khương Thu Mộc ở cách đó không xa phát hiện tình hình bên này, xung quanh đã có không ít người xúm lại hóng hớt.
Khương Thu Mộc tức giận bỏ bút xuống, chạy tới giật điện thoại của Tô Vũ Trúc.
Camera đảo ngược, Khương Thu Mộc đối diện với ống kính nói: “Này những người anh em, mọi người phải căng mắt ra nhìn xem sen trắng hiện thế có dáng vẻ ra sao nhé.


Hot girl mạng hút máu người ta để nổi lên, vừa quay đầu đã lập tức giẫm đạp ân nhân dưới chân mình.

Mọi người phải lý trí lên đi, nên thoát fan thì thoát, nên thành anti thì thành anti.

Tránh để sau này có một ngày người ta trở mặt không quen biết, quay đầu lại sẽ đối phó với mọi người đấy.

Như vậy sẽ bị tổn thương tình cảm đến mức nào chứ…”
Sắc mặt Tô Vũ Trúc tái mét: “Khương Thu Mộc!”
“Tôi nói không đúng chắc? Có mặt mũi làm mà không dám cho người ta nói hả? Tôi mà là cô thì tôi đã không còn mặt mũi đi gặp người từ lâu rồi.”
Bình luận trong livestream lập tức nhảy ra, những lời kiểu nào cũng có.

Người xem trò vui càng không chê lớn chuyện, lướt màn hình như sao băng rơi.
Nhiều hơn cả vẫn là mắng Tống Hân Nghiên, bảo cô xin lỗi.
Người xem càng lúc càng đông.
Đủ loại bình luận xôn xao.
“Đây chính là thiên kim đạo văn của nhà họ Tống đấy à? Sao bây giờ những kẻ có tiền đều vô sỉ thế nhỉ.”
“Không biết xấu hổ, trong nhà đã có tiền như vậy rồi còn đi giành suất tốt nghiệp với chúng ta.

Quan trọng là tranh thì cứ tranh đi, nhưng có cần dùng cách thức trơ tráo như vậy không? Bây giờ làm hại việc bảo vệ luận án tốt nghiệp của mọi người đều trở nên cực kỳ nghiêm ngặt.”
“Có gì lạ đâu, tôi nghe nói cô ta còn công khai cướp anh rể trong lễ đính hôn của chị gái cơ mà.

Còn bị mẹ ruột cho người ném ra khỏi khách sạn.”
“…”

Dư luận càng lúc càng gay gắt, Tống Mỹ Như và Tô Vũ Trúc nhìn nhau, đắc ý cười.
Tại lối vào trung tâm thương mại.
Lệ Anh Vũ mặc âu phục, đi giày da bước vào cùng trợ lý.
Anh ta cầm điện thoại, đeo tai nghe Bluetooth, đang gọi video với người nào đó.

Ánh mắt tùy ý liếc qua liền phát hiện ồn ào ở bên này.
“Tống Hân Nghiên?”
Lệ Anh Vũ dừng chân, khóe môi hơi nhếch lên, nói với người trong điện thoại: “Thật trùng hợp, để tôi cho cậu xem cô gái tôi vừa nhắc với cậu trước đó nhé.”
Dứt lời, gót chân anh ta xoay chuyển, đi về phía đám đông đang tụ tập.
Suốt cả quá trình, Tống Hân Nghiên vẫn chưa nói một câu nào.
Đám người mắng đủ rồi, ánh mắt cô đảo qua bọn họ một vòng.

Cuối cùng dừng lại ở camera đang livestream, mỉm cười không chút sợ hãi.
“Xem ra độ nổi tiếng của tôi vẫn rất cao nhỉ, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Chuyện mọi người muốn biết, thật ra tôi cũng không muốn nói lắm.

Bởi vì cho dù có nói thì chưa chắc mọi người đã tin.

Đạo văn hay không đạo văn đã không còn quan trọng nữa.

Tôi có thể nhận bằng tốt nghiệp và thuận lợi tốt nghiệp không cũng chẳng quan trọng, những thứ đó đối với tôi cũng chỉ là thêu hoa trên gấm thôi.


Dù sao, tôi vẫn còn có công ty của mình.

Nhưng mà…”
Tống Hân Nghiên chợt dừng lại một nhịp rồi ẩn ý nói: “Những chuyện này đối với đàn chị Trương Bội Linh, có lẽ sẽ có chút phiền toái đấy.

Dù sao, một khi câu chuyện bị đảo ngược, phát hiện ra đàn chị Trương Bội Linh đạo văn hoặc là vu oan, có thể chị ấy sẽ không còn gì cả đâu.”
Cô vừa nói xong, đám người lập tức phẫn nộ.
“Con khốn nạn này láo quá.”
“Bây giờ mấy đứa đạo văn đều hùng hổ như vậy à?”
“Sao tôi lại ngửi thấy mùi gì đó bất thường nhỉ? Chẳng lẽ đằng sau chuyện đạo văn này thật sự có ẩn tình?”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, tốt xấu gì người ta cũng là con cháu nhà giàu.

Đạo văn làm cái gì? Muốn tốt nghiệp thì bỏ ít tiền ra tìm học sinh giỏi viết thay, chẳng phải là xong rồi sao?”
“…”
Dư luận chia thành hai cực, có người chửi bới, cũng có người chọn cách tin tưởng.
Tống Mỹ Như nhíu mày.
Không thể tiếp tục như vậy được, đây hoàn toàn không phải kết quả mà cô ta muốn!
Sắc mặt của Tô Vũ Trúc cũng trở nên khó coi: “Tống Hân Nghiên, cậu đang nói hươu nói vượn gì đấy? Vì để tẩy trắng mà ai cũng dám giẫm đạp.

Thành tích của đàn chị Trương Bội Linh, chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn thấy hết, sao cậu có thể không bằng không chứng tùy tiện vu oan giá họa cho người ta?”
Tống Hân Nghiên liếc nhìn cô ta, như cười như không: “Không phải lúc nãy vừa mới nói tuyệt đối tin tưởng tôi à?”
Tô Vũ Trúc bị chặn họng không nói được gì.
Tống Hân Nghiên giật điện thoại của cô ta, nghiêm túc nói vào ống kính: “Mượn buổi livestream này, tại đây, tôi xin nhắc nhở đàn chị Trương Bội Linh, bây giờ quay đầu vẫn còn có bờ.

Gây ầm ĩ hơn nữa thì chuyện này tuyệt đối sẽ rất khó kết thúc đấy! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ mà tôi đã cho cơ hội nhưng lại không biết trân trọng đâu.”
Tống Mỹ Như “tốt bụng” nhắc nhở cô: “Em gái, chị biết em trách Trương Bội Linh không nên công bố bài luận văn đó vào thời điểm này, nhưng dù sao cũng là em đạo văn của người ta.


Trương Bội Linh mới là người bị hại, sao em có thể hùng hồn uy hiếp chị ấy trước mặt mọi người như thế?”
“Đúng đó.

Mặc dù chúng tôi là bạn bè của cậu nhưng cũng không nhìn nổi.”
Hai người kẻ xướng người họa, âm thầm kích động, quần chúng ăn dưa trên mạng quả nhiên lại bị dắt mũi.
Ngay cả chị gái và bạn bè cũng nói như vậy, sự thật của chuyện này như thế nào còn phải nói nữa sao?
Mọi người lập tức phẫn nộ tập thể, đủ loại câu từ chửi rủa chưa từng có dâng lên.
“Quá vô liêm sỉ! Đúng là mặt trơ trán bóng không biết nhục!”
“Hạng rác rưởi này không nên sống trong bầu trời của chúng ta!”
“Xin lỗi đi! Nếu không xin lỗi thì chúng ta sẽ tấn công cô ta tập thể!”
“…”
Tiếng hô hoán hết đợt này đến đợt khác.
Tống Hân Nghiên tai nghe mắt thấy đều là những lời chửi rủa mình.
Cô cũng không tức giận, thản nhiên nhắc nhở: “Mọi người vẫn nên bình tĩnh lại chút đi, đừng dễ bị dắt mũi.

Nếu không đến khi mọi chuyện thật sự đảo ngược thì sẽ như tự tát vào mặt mình đấy.”
Cô cười hờ hững: “Thấy mọi người không chút nghi ngờ mà tin tưởng người chị tốt này của tôi, chi bằng tôi cho mọi người xem một thứ.”
Cô lấy điện thoại, mở một tấm ảnh chụp giấy chứng nhận chẩn bệnh ra: “Bệnh án này là của chị gái tôi, Tống Mỹ Như.

Chính vì nhờ nó mà chị ta mới thành công thoát khỏi cảnh lao tù! Cho nên, mọi người có muốn tin lời một bệnh nhân tâm thần không?”
Tống Hân Nghiên để điện thoại trước camera, mấy chữ sổ khám bệnh tâm thần lập tức bị ống kính phóng to, những người xem livestream đều nhìn thấy rõ ràng.
Cư dân mạng đang xem livestream lập tức xôn xao.
Đám người ở hiện trường cũng lần lượt hít ngược một hơi, không khỏi lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với Tống Mỹ Như.
Tống Mỹ Như tức đến nỗi sắc mặt thoắt xanh thoắt đỏ, kêu gào lên: “Tống Hân Nghiên, mày vu khống!”.


Bình luận

Truyện đang đọc