DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1156

Chờ tới lúc mẹ cô có thể hồi phục khỏe mạnh, chờ tới lúc cô có thể thấy được đứa con mà mình đứt ruột đẻ ra!

Hai anh em trở lại căn chung cư nhỏ mà Cố Vũ Tùng đã chuẩn bị.

Đẩy cửa ra, mùi đồ ăn thơm phức bị kẹt trong nhà đua nhau trào ra, thơm nức mũi hai người.

Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh liếc nhau, họ đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt người kia.

Hai ngày trước bọn họ đã cho người giúp việc nghỉ rồi mà.

Người trong nhà lúc này là ai?

Đúng lúc này, Khương Thu Mộc bưng một bát canh lớn từ trong phòng bếp đi ra.

Bát canh rất nóng.

Cô ấy đi nhanh về phía bàn ăn, vội vàng đặt bát canh xuống bàn mà không làm đổ.

Sau đó cô ấy hít mạnh mấy hơi, mấy ngón tay lập tức vuốt lên dái tai, như thể làm vậy sẽ giảm bớt cảm giác bỏng rát đau đớn.

“Đầu Gỗ?”

Tống Hân Nghiên kinh ngạc.

“Hai người về rồi đấy à?”

Khương Thu Mộc vui mừng đến mức quên cả đau, chạy tới ôm chầm lấy Tống Hân Nghiên.

“Tớ biết hai người ở lại nơi quỷ quái này sẽ cô đơn lắm nên tới đến đây với hai người.”

Khương Thu Mộc kéo hai người họ vào trong rồi cầm một đống đồ chất đống không chỉ trên bàn trà mà còn trong phòng bếp lên: “Những thứ này đều là đặc sản quê hương các loại đấy, thứ gì mang theo được thì tớ đều mang cho hai người một phần, đảm bảo hai người phải tha hương nơi đất khách quê người cũng có thể cảm nhận được hương vị gia đình. Không mời đã tự đến, hai người sẽ không giận đấy chứ?”

Căn nhà này là do Cố Vũ Tùng tìm, trước khi đến đây cô ấy đã đặc biệt đi hỏi Cố Vũ Tùng mật mã.

“Làm gì có.” Cô lắc đầu, cảm động đến mức đỏ cả mắt. Tống Hân Nghiên nâng mặt của Khương Thu Mộc hôn “chụt” một cái: “Đầu Gỗ, cậu thật tốt quá.”

Tống Dương Minh nhìn hai cô gái tưng bừng phấn khởi nói chuyện với nhau, cười hiểu ý.

“Hai đứa cũng lâu rồi không gặp nhau, cứ ra phòng khách ngồi đi, còn lại để anh làm cho.”

Dứt lời, Tống Dương Minh cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên rồi đi vào phòng bếp.

Cơ thể của anh cao gần 1m9, lúc này chen vào phòng bếp khiến căn bếp chật chội hơn không ít.

Nhưng lại rất có hương vị đàn ông!

Khương Thu Mộc nhìn cảnh đó mà hai mắt sáng bừng, nước miếng sắp chảy ướt hết khoé miệng: “Hu hu hu… Người đàn ông cao to đẹp trai lại còn dịu dàng ấm áp, đã thế là còn biết xuống bếp đúng là đẹp trai quá đi mất…”

Giọng nói của cô ấy rất thấp, Tống Dương Minh không nghe thấy.

Tống Hân Nghiên kéo cô ấy vào phòng khách: “Tết nhất rồi mà cậu còn chạy ra ngoài, ba mẹ cậu không nói gì sao?”

“Có chứ.” Khương Thu Mộc tỏ vẻ không có chuyện gì, nói: “Nên tớ mới lén đi đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc