DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1294

Nét mặt Sở Thu Khánh trở nên khó coi.

Mộ Kiều Dung vội vã nở nụ cười giảng hòa: “Yên tâm đi, để đón cháu về nhà mà dì Sở đã sai người dọn dẹp khử trùng từ trong ra ngoài sạch sẽ rồi.”

Bà ta cầm quà của Sở Thu Khánh nhét vào lòng cháu gái: “Quà cũng đã khử trùng luôn rồi.”

Cô bé nghiêng người sang chỗ Tưởng Tử Hàn, tránh né: “Ba ơi, con mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước đây. Bà nội giúp cháu để quà trong phòng đồ chơi nhé ạ, cảm ơn bà.”

Nói dứt lời, cô bé đi lướt qua hai người rồi vào nhà, đi thẳng lên tầng.

Mộ Kiều Dung hơi gượng gạo rút tay về.

Ánh mắt Sở Thu Khánh nhìn về phía Tưởng Minh Trúc càng thêm âm trầm.

Tưởng Tử Hàn nhìn thấy sắc mặt cô ta, nghi ngờ nhíu mày, sau đó giải thích: “Minh Trúc không hiểu chuyện, em đừng so đo với một đứa bé.”

Sự lo lắng trong mắt Sở Thu Khánh lập tức biến mất không còn dấu vết.

Cô ta nở nụ cười dịu dàng rộng lượng: “Sao có chuyện đó được chứ, Minh Trúc cũng là con gái của em mà, làm mẹ ai lại so đo với con gái của mình bao giờ. Huống hồ, con bé vừa mới bị giày vò thê thảm, có ý thức bảo vệ bản thân cũng tốt hơn.”

Tưởng Tử Hàn gật đầu, vừa đi về phòng vừa cởi áo khoác.

Sở Thu Khánh nhanh chóng bước lên nhận lấy.

Bàn tay đang định buông áo ra của Tưởng Tử Hàn bỗng khựng lại một thoáng.

“Sao vậy?” Sở Thu Khánh dịu dàng nhìn anh hỏi.

Tưởng Tử Hàn hờ hững lắc đầu, buông tay ra.

Sở Thu Khánh vui vẻ xoay người treo quần áo lên.

Lúc quay người lại thì thấy Tưởng Tử Hàn đi về phía cầu thang, cô ta vội vàng gọi: “Tử Hàn.”

Tưởng Tử Hàn dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Có việc gì à?”

Sở Thu Khánh chạy đến, cầm tài liệu đặt trên bàn trà lên: “Hôm nay công ty tổ chức tiệc cưới gửi kế hoạch quy trình của hôn lễ đến, anh xem thử đi.”

Tưởng Tử Hàn không nhận lấy, chỉ lạnh nhạt đáp: “Những chuyện này em hài lòng là được rồi. Em cảm thấy phù hợp thì cứ quyết định đi.”

Được trao quyền quyết định lớn nhất nhưng không hề khiến Sở Thu Khánh vui vẻ.

Mà ngược lại, tâm trạng lúc này của cô ta lại vô cùng tồi tệ.

Phải thế nào mới có thể khiến một người đàn ông chẳng thèm quan tâm đ ến hôn lễ của mình, giao hết quyền cho người khác quyết định?

Chính là anh ta không hề bận tâm!

Sở Thu Khánh siết chặt mấy tờ giấy, tờ giấy trong tay cô ta dần trở nên nhăn nhúm.

Nhưng Tưởng Tử Hàn lại không phát hiện.

Bởi vì Chúc Minh Đức vội vã chạy đến.

Anh ta đánh mắt nhìn Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung ở trong phòng khách, khó xử nói:”Sếp, có tin tức quan trọng.”

Bình luận

Truyện đang đọc