DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 620

Sở Thu Khánh rùng mình kịch liệt.

Cô ta nhìn ra được nét tàn nhẫn quyết liệt trong mắt Tống Hân Nghiên.

Cô ta tin chắc rằng người phụ nữ ác độc này tuyệt đối có thể nói được làm được!

Nhưng nếu thả cô ra thì cô ta lại không cam lòng.

Sở Thu Khánh tức giận vô cùng, nhưng lại không thể làm gì được!

Tống Hân Nghiên vẫn đang tiếp tục kích thích cô ta: “Sở Thu Khánh, cô chỉ còn ba bốn phút để hung hăng ngược đãi tôi. Qua mấy phút này, Tưởng Tử Hàn sẽ biết tất cả, cô cũng sẽ không còn cơ hội nữa.”

Sắc mặt Sở Thu Khánh tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem như cô lợi hại! Tống Hân Nghiên, hôm nay cô thắng, chúng tôi đi!”

Dứt lời liền mang theo mấy tên côn đồ xoay người muốn rời đi.

Sau khi bọn họ xoay người, Tống Hân Nghiên mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bả vai đang căng thẳng cũng hạ xuống vài phần.

Nhưng ngay giây sau, cô lại thẳng lưng lên.

“Đứng lại!”

Sở Thu Khánh không thể không dừng bước rồi quay người lại: “Cô còn muốn làm gì nữa!”

“Cô không cởi trói cho tôi thì sao tôi có thể làm nó dừng lại được?!”

Sở Thu Khánh oán hận sai người cởi trói cho Tống Hân Nghiên.

Phần da bị dây thừng mài trên cổ tay đã lộ ra máu, Tống Hân Nghiên không thèm để ý chút nào, hất cằm về phía Sở Thu Khánh rồi nói: “Cởi quần áo ra.”

Sở Thu Khánh vừa khiếp sợ vừa căm phẫn: “Cô còn muốn làm cái gì nữa!”

“Cô còn chưa tới ba phút!”

Sở Thu Khánh nghiến chặt răng, dù không cam lòng nhưng lại hết cách. Cô ta trừng mắt nhanh chóng cởi áo khoác gió ra rồi ném trên mặt đất.

Đã là giữa thu, cô ta chỉ mặc bên trong một cái áo, cởi quần áo ra cũng không đến mức trần trụi không thể gặp người khác.

“Quần, giày!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Hân Nghiên hờ hững sai bảo, khom lưng nhặt áo khoác ngoài của Sở Thu Khánh lên mặc vào.

Tống Hân Nghiên thắt quần áo lại rồi nhắc nhở: “Còn hai phút nữa, cô mà còn tiếp tục lần mần thì thời gian sẽ không còn nữa đâu. Tôi không chiếm được thứ mình muốn thì tất cả mọi người cũng đừng hòng thoải mái, cùng nhau xuống địa ngục hết đi.”

Sở Thu Khánh hận đến mức đôi mắt cũng phiếm hồng, răng cũng thiếu chút nữa đã nghiến nát, nhưng cũng không thể không nhanh tay cởi giày và quần ra.

Cởi quần rồi, cô ta chỉ còn lại một chiếc quần lót, vừa xấu hổ vừa căm phẫn.

Tống Hân Nghiên không quan tâm, vừa mang giày và quần vào rồi vừa nói: “Hai người còn hơn một phút đồng hồ để tiêu hủy máy quay và thẻ nhớ.”

Người lúc nãy loay hoay với máy quay phim đau đớn vô cùng, vội vàng ôm lấy máy quay phim bảo vệ trong lòng mình: “Cái máy này tận mấy trăm triệu đấy…”

“Còn một phút nữa.” Tống Hân Nghiên hờ hững nhắc nhở.

Bình luận

Truyện đang đọc