DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 788

Máu tràn vào trong mắt, mắt của Tống Hân Nghiên lập tức đau nhói.

Trên nước dâng lên, cô lại cố chống đỡ: “Tôi và anh ấy đã kết hôn, tôi là vợ của anh ấy. Tưởng Tử Hàn, tôi và anh không có quan hệ gì cả! Chúng ta không có quan hệ gì nữa rồi!”

Một sự mệt mỏi từ đáy lòng tỏa ra.

Cô mang theo sự van xin: “Coi như tôi cầu xin anh, tha cho tôi có được không?’

Nước mắt lập lòe ở trong mắt, lẫn ở máu đỏ tươi, Tưởng Tử Hàn nhìn mà sợ hãi.

Yết hầu của anh chuyển động, dường như muốn nói gì, những âm thanh đó ở dưới ánh mắt tuyệt vọng của cô dường như bị cái gì chặn lại.

Giọng của Tống Hân Nghiên rất tang thương: “Tưởng Tử Hàn, nếu nói chuyện trước kia tôi từng lừa gạt anh còn áy náy, vậy thì bây giờ tôi chỉ còn hối hận. Hối hận trước nay chưa từng có, hối hận khi trêu chọc anh, hối hận khi quen anh. Tôi không phủ nhận tôi từng yêu anh, cho tới lúc này tôi mới hiểu rõ được, tình yêu của tôi nực cười biết bao. Anh là người thừa kế của nhà họ Tưởng đầy sự cao cao tại thượng, tôi không nên trêu chọc anh. Hiểu lầm trước đây cũng được, gặp lại cũng được, đều là lỗi của tôi. Nhưng bây giờ, tất cả mọi chuyện xảy ra bây giờ chỉ khiến tôi hiểu một chuyện, đó chính là nhìn rõ bản từng chút bản tình lộ ra của anh.”

Ánh sáng trong mắt của cô tắt đi từng chút, nước mắt lẫn máu hòa trộn, cuối cùng rơi xuống.

“Chúng ta không phải là người một đường, trước giờ đều không phải. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ đến từ một thành phố nhỏ, một hạt cát trong chúng sinh bình phàm, nếu hạt cát như tôi làm vướng mắt của anh, mời anh coi như rắm mà đánh! Chúng ta tha cho nhau, anh dễ sống, tôi cũng giải thoát, không được sao?”

Trái tim của Tưởng Tử Hàn rất nặng, giống như rơi xuống vực sâu trong đáy.

Anh từng thấy Tưởng Tử Hàn trong đủ sắc thái.

Cho dù bị tiểu nhân hãm hại đi tới đường cùng, cô cũng có thể nhịn không khóc.

Nhưng bây giờ.

Cô lại khóc.

Nước mắt lẫn máu đầy chứa sự tan vỡ và tĩnh lặng.

Trái tim của Tưởng Tử Hàn co rút từng cơn, giống như bị bàn tay vô hình siết chặt, có loại đau đớn không thở được.

Tống Hân Nghiên như vậy khiến anh rất bất lực, cũng khiến anh… tuyệt vọng.

Mắt anh đỏ ngầu, sau đó nghiến răng ken két: “Em lừa anh, lợi dụng anh, vứt bỏ anh, anh cũng không nỡ đụng vào một sợi tóc của em, tên chồng đó của em lại động tay với em. Tống Hân Nghiên em biết khi anh nhìn thấy em bị anh ta đánh thành như vậy anh có tâm trạng gì không?! Anh ngay cả ý nghĩ muốn giết anh ta cũng có, bây giờ chỉ khiến anh ta không ra tay được với em nữa, em lại đang trách anh?!”

“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười gằn, tiếng cười tràn ngập sát khí: “Mẹ kiếp, anh ở trong mắt em rốt cuộc nực cười cỡ nào?”

Trái tim của Tống Hân Nghiên đang run rẩy, bàn tay nắm cây kim cũng đang run rẩy.

Mũi kim dí vào, đâm vào da thịt.

Giọt máu lập tức trào ra.

Hô hấp của Tưởng Tử Hàn chợt run rẩy.

Anh nhắm mắt, đau đớn tới mức nghẹt thở, cảm xúc trên mặt lại dần dần thu liễm.

“Được.” Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn nặng nề, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Bình luận

Truyện đang đọc