DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1174

Tống Dương Minh ôm lấy vai cô, ngồi xuống bên cạnh cô, đối diện với di ảnh của ông cụ đang mỉm cười hiền từ: “Ông nội, ông yên tâm, có cháu ở đây, cháu sẽ không để Hân Nghiên phải chịu thiệt thòi đâu. Cháu sẽ bảo vệ cho em ấy.”

Hoàn thành những chuyện ông muốn làm nhưng chưa thể làm xong.

Trong lòng Tống Hân Nghiên chua xót.

Cô hít một hơi, ra vẻ thoải mái mỉm cười: “Ông nội đâu phải không yên lòng về chuyện này, ông không yên lòng chuyện chung thân đại sự của anh đấy. Anh là người giỏi nhất trong số cháu trai cháu gái của ông nội, so với những người khác, ông càng hy vọng nhìn thấy anh mau chóng kết hôn, sinh con.”

Bị em gái trêu ghẹo, Tống Dương Minh cũng không giận.

Anh cưng chiều vuốt ve mái tóc cô: “Ừ, trước khi anh nghĩ đến bản thân mình thì có thế nào cũng phải lo liệu cho bảo bối quan trọng nhất trong nhà chúng ta trước đã. Nếu không anh làm sao có tâm trạng đó được?”

Khóe môi Tống Hân Nghiên mấp máy, đột nhiên cô cũng không biết nói gì cho phải.

Mặc dù thế giới này rất tồi tệ, nhưng trước kia có ông nội, bây giờ có anh trai thương yêu cô, cô rất thỏa mãn.

Rất hạnh phúc.

Lúc hai người rời khỏi nghĩa trang thì đã gần chạng vạng.

Mùa đông Hải Thành cứ như chưa bao giờ tỉnh ngủ, ban ngày thì tối tăm xám xịt, chạng vạng tối thì mây đen càng ùn ùn kéo tới, gió lạnh thét gào.

Nhiệt độ không quá thấp, nhưng lại cực kỳ lạnh và ẩm ướt.

Tống Hân Nghiên đút tay vào túi áo khoác để giữ ấm.

Tống Dương Minh cởi khăn quàng cổ của mình quàng lên cổ cô: “Những lời mẹ nói hôm nay, em cảm thấy có thể tin được mấy phần?”

Tống Hân Nghiên không từ chối chiếc khăn quàng cổ của Tống Dương Minh, cảm giác ấm áp trên cổ lập tức tiếp sâu vào đáy lòng.

Cô nói: “Có thể tin được hết.”

Tống Dương Minh nhíu mày.

Tống Hân Nghiên cười khẽ: “Những lời đó, mặc dù chứng thực suy đoán trước đó của anh nhưng nội dung thực tế thì chúng ta không biết một chút nào cả. Chuyện năm đó của ba mẹ ruột em, có lẽ thật sự cũng có liên quan đến việc Tống Thanh Hoa bán tin tức, cũng có thể là trên người ba mẹ em có thứ mà Tống Thanh Hoa có thể bán. Nói chính xác hơn là, hẳn là ba em có giá trị đối với Tống Thanh Hoa, còn mẹ của em thì chỉ là chịu liên lụy. Nếu không Tống Thanh Hoa sẽ không thể nào buông tha cho mẹ em dễ dàng như vậy được.”

Nhưng những thứ này cũng chỉ là suy đoán của cô thôi.

Có điều, tốt xấu gì thì bây giờ cũng coi như có phương hướng rồi.

Tống Dương Minh đột nhiên siết chặt bả vai Tống Hân Nghiên, kéo cô quay lại, trịnh trọng nói: “Hân Nghiên, đồng ý với anh, cho dù có chuyện gì cũng không được tùy tiện đi tìm Tống Thanh Hoa. Từ những chuyện xảy ra gần đây, không khó để nhận ra người phụ nữ kia chính là kẻ điên, bà ta không biết sợ gì cả. Hơn nữa, quan trọng nhất là bây giờ chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào…”

“Anh!”

Sự lo lắng của Tống Dương Minh khiến Tống Hân Nghiên đau lòng không thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc