DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1062

Nét mặt của Tưởng Tử Hàn đạm mạc: “Ông ấy đang ở đâu?”

“Nước M, thành phố B. Trước đó chúng ta nhìn thấy ông ấy ở nước J, chắc cũng là ngẫu nhiên. Cho nên lâu như vậy mới không tìm thấy tung tích của ông ấy ở nước J.”

“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười khẽ không hàm ý điều gì: “Trùng hợp vậy, chúng tôi cũng đang chuẩn bị đưa dì Thẩm qua đó mà ông ta cũng ở đó luôn?”

Tô Thần Nam không đáp lại câu gì.

Tống Hân Nghiên lại kinh ngạc không thôi.

Nhớ tới phản ứng của mẹ khi lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Tử Hàn.

Nếu bệnh của mẹ thực sự có liên quan tới Tưởng Khải Chính, vậy ông ta xuất hiện ở nước M để làm gì?!

Tưởng Tử Hàn thở ra một hơi, ung dung nói: “Tôi biết rồi, cậu vất vả rồi. Khi nào đưa dì Thẩm qua đó, tôi sẽ tới gặp ông ta.”

Sau khi anh cúp điện thoài liền đối mắt với ánh nhìn ngạc nhiên nghi ngờ của Tống Hân Nghiên.

Cô nhìn anh, đôi mắt xán lạn mất dần đi ánh sáng: “Ba của anh thực sự còn sống ư?”

Còn ở nước M nữa?

“Thần Nam tra được ông ta ở đó.”

Tưởng Tử Hàn không hề che giấu: “Bây giờ vẫn chưa khẳng định được rốt cuộc ông ta có phải ba anh không. Nhưng xét từ bức ảnh nhận được thì khá giống.”

Cảm xúc trên mặt Tống Hân Nghiên phai dần đi: “Tống Thanh Hoa cũng từng nhắc với em, nói ba của anh chưa chết…”

Đôi mắt lạnh thâm sâu của Tưởng Tử Hàn khẽ híp lại, chút rối bời bỗng thoáng qua ở đáy mắt.

Anh nâng cằm cô lên, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự không hài lòng: “Cho nên, lần trước khi em hỏi anh về chuyện của ông ta là đang thăm dò anh à?”

Tống Hân Nghiên cắn bờ môi hồng, còn chưa mở miệng, Tưởng Tử Hàn đã mạnh mẽ hôn cô.

Còn cắn m*t mang theo ý tứ trừng phạt nữa.

Hôn cho tới khi hai người đều thở hổn hển, anh mới buông cô ra, khàn giọng nói: “Tống Hân Nghiên, em thăm dò anh khiến anh rất thất vọng. Nhưng mà…”

Anh lại trân trọng hôn lên đôi môi đỏ rực như máu vừa bị mình cắn của cô: “Biết em thăm dò anh xong vẫn lựa chọn tin tưởng anh, anh rất cảm động.”

Giọng anh khàn khàn, đôi mắt lạnh lùng kia cũng hơi đỏ lên, chẳng áp nổi tình cảm sóng sánh bên trong.

Trái tim của Tống Hân Nghiên mềm xuống, lại thấy hơi xấu hổ.

Cô đẩy anh ra, đưa tay chống gương mặt nhỏ cố ý làm ra vẻ không cảm xúc nói: “Đừng tự mình đa tình, chỉ là em càng không muốn tin Tống Thanh Hoa, càng khuôn muốn bị bà ta kiểm soát thôi.”

Sự cảm động trong lòng Tưởng Tử Hàn chẳng hề bị đánh tan.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bị đông lạnh của cô vào lòng bàn tay mình, dịu dàng nói: “Ừm, anh tự mình đa tình. Vậy cô Tống, lần hộ tống mẹ vợ tới nước M chữa bệnh này, em có thể chừa chút mặt mũi cho anh đi cùng được không?”

Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn người đàn ông tự hạ thấp mình này, nói không rung động là giả.

Một người đàn ông từng cao ngạo ở tít trên cao, nếu nói được bằng một chữ thì tuyệt đối không hé thêm chữ thứ hai, nhưng lúc này lại vừa dè dặt vừa lựa lời để biểu đạt sự kỳ vọng của anh với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc