DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1255

Nghĩ tới Tống Hân Nghiên sẽ yếu hơn bình thường, cuối cùng anh ấy vẫn nói: “Đợi lát nữa anh bảo dì La nấu nước gừng đường đỏ, em và Hân Nghiên đều uống đi nhé.”

Nghĩ một lát xong vẫn chưa đủ yên tâm, lại hỏi Khương Thu Mộc: “Tối nay anh có thể ở lại chỗ của hai đứa không? Anh ngủ ở đây là được.”

Anh ấy chỉ sofa trong phòng khách, mặt mày đầy vẻ lo lắng: “Anh sợ Hân Nghiên mất nhiều máu như vậy sẽ xảy ra chuyện…”

Nam thần muốn ở lại, Khương Thu Mộc hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, làm gì từ chối được chứ.

Cô ấy vội vàng gật đầu: “Không sao, anh ngủ ở phòng em đi, em ngủ với Hân Nghiên.”

“Không cần đâu.” Tống Dương Minh từ chối thẳng.

Khương Thu Mộc hoàn hồn lại, lời mình nói khi nãy hình như không dè dặt cho lắm.

Cô ấy đỏ mặt, cũng không tiện khuyên nữa: “Vậy… vậy được rồi, em… em đi lấy chăn cho anh.”

Cô ấy bỏ lại lời này rồi lao vào phòng như chạy trốn, tìm chiếc chăn bông dự phòng của mình từ trong tủ quần áo ôm ra ngoài, xấu hổ đặt trên sofa.

Giọng nói Khương Thu Mộc rất khẽ, đè nén sự vui mừng và xấu hổ: “Anh Dương Minh, em đặt đồ vệ sinh cá nhân mới trong phòng tắm cho anh rồi đấy, nếu như còn cần gì nữa thì cứ gọi em nhé.”

“Cảm ơn em.”

Tống Dương Minh mỉm cười với cô ấy, đi vào phòng tắm.

Ở bồn rửa mặt đầy cảm giác nữ tính đặt một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới.

Bàn chải đánh răng mới đã được làm sạch, bên trên còn chu đáo bóp kem đánh răng gọn gàng đẹp mắt.

Tống Dương Minh cầm bàn chải lên nhìn, hiểu ý mỉm cười: “Cô bé này cũng cẩn thận thật.”

Tắm rửa xong đi ra, Khương Thu Mộc vẫn còn ở phòng khách.

Khóe môi cô gái nhỏ nở nụ cười, đôi mắt to tròn xinh đẹp lanh lợi hơi cong lên, nhìn lên không trung không biết đang nghĩ điều gì.

Nghe thấy động tĩnh, cô ấy giật nảy mình hoàn hồn lại, ý cười ngọt ngào trên mặt cũng thêm phần câu nệ.

“Em… em trải xong sofa rồi, anh Dương Minh, anh xem xem còn thiếu gì không… thực ra sofa này đối với anh thì nhỏ quá, hay là anh qua ngủ ở phòng…”

“Thế này đã rất tốt rồi.”

Tống Dương Minh ôn hòa nói.

Những lời Khương Thu Mộc chưa nói hết cũng không nói được nữa.

Tống Dương Minh nhìn sofa được trải không một chút nếp nhăn kia, mỉm cười trêu chọc: “Hiền huệ như thế này, sau này ai cưới được em thì đúng thật là có phúc.”

Mặt Khương Thu Mộc đỏ bừng lên, nói: “Người phụ nữ được gả cho anh mới là hạnh phúc đó.”

Tống Dương Minh bật cười, tự giễu nói: “Theo như lời của các em thì anh là một thẳng nam sắt thép, vừa không khéo ăn khéo nói cũng không biết dỗ cho con gái vui vẻ. Người giống như anh, đối với con gái thì rất nhạt nhẽo có đúng không?”

“Làm gì có chuyện đấy!”

Khương Thu Mộc vội vàng nói: “Đàn ông không biết dỗ dành người khác mới là người có thể sống ổn định, nhất là những người như anh Dương Minh vậy, rất có cảm giác an toàn.”

Mỗi một chữ đều toát lên sự chân thành thật lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc