DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 587

“Cảm ơn.”

Sau một hồi im lặng lắng nghe, Tống Hân Nghiên đáp lại một câu.

Câu này cứ như câu kết thúc chủ đề vậy, khiến tất cả những lời Hoắc Tấn Trung chưa nói hết đều bị chặn lại.

Anh ta im lặng.

Cùng với sự im lặng của anh ta, bầu không khí cũng trở nên lúng túng.

Hoắc Tấn Trung vội vàng bật cười rồi đứng dậy: “Hôm nay có thể gặp em ở đây thực sự rất vui. Làm phiền em nãy giờ, xin lỗi nhé, có cơ hội hẹn gặp lại.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, đưa mắt tiễn anh ta rời đi.

Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh, cơ thể đang căng chặt của cô cũng lập tức thả lỏng.

Tống Hân Nghiên thở dài, vừa vui vừa buồn.

Vốn tưởng rằng gặp lại bạn trai cũ thì tâm trạng sẽ có chút dao động, không ngờ trái tim lại thoải mái, bình yên như nước.

Hiện tại với cô mà nói, Hoắc Tấn Trung không khác gì người lạ qua đường.

Cô không muốn nói chuyện với anh ta.

Tống Hân Nghiên thu dọn đồ đạc đi ra khỏi tòa nhà PL.

Cô vừa mới đi tới đường cái thì một chiếc xe chậm rãi dừng lại phía sau lưng cô.

Cửa xe được tài xế mở ra.

Tưởng Tử Hàn mặc bộ vest phẳng phiu bước xuống từ trên xe.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng của Tống Hân Nghiên. Mãi đến khi bóng lưng cô hoàn toàn biến mất, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn logo phía trên của tòa nhà.

PL?

Ồ!

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng híp mắt lại, trầm ngâm bước vào tòa nhà.

Khi ra khỏi PL thì đã là gần trưa.

Tống Hân Nghiên cũng không muốn về nhà họ Dạ nữa.

Gần đó có một trung tâm mua sắm, cô đi vào chọn đại một nhà hàng rồi vào đó ngồi.

Nhà hàng rất hữu tình, bài trí khá đẹp, người cũng thưa thớt.

Sau khi gọi món, Tống Hân Nghiên đang định uống ly nước chanh mà người phục vụ bưng tới thì chợt có một chiếc máy bay giấy từ giữa không trung đột nhiên đâm vào ly nước của cô.

Cô dừng lại.

“Chị ơi, em xin lỗi, chị có thể trả máy bay cho em không ạ?”

Một bé trai khoảng chừng bốn tuổi lon ton chạy đến, chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, hỏi bằng giọng sữa non nớt.

Bình luận

Truyện đang đọc