DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 351

Khóe môi Tưởng Tử Hàn cười mỉa mai: “Anh đã nói với em chưa, bảo em tránh xa anh ta ra, đừng có qua lại với anh ta nữa rồi mà? Vậy mà giờ em lại nói với anh, em muốn cảm ơn anh ta?”

Khóe mắt Tống Hân Nghiên đỏ lên, vội vàng nói: “Em vẫn luôn nhớ lời anh nói, ban đầu đúng là em không định gặp anh ta. Nhưng chuyện Liễu Hoài Thu phản bội em mấy hôm trước, chính là anh ta nhắc nhở em…”

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn càng âm trầm hơn.

Cánh môi Tống Hân Nghiên mấp máy, nhưng lại không nói được câu nào.

Lời giải thích của cô khả năng biến lợn lành thành lợn què mất rồi.

“Tưởng Tử Hàn, dẫn tới hiểu lầm là lỗi của em. Mời anh ta đi ăn riêng mà không nói với anh, cũng là em suy nghĩ không chu đáo. Nhưng em và anh ta chỉ đơn thuần là đi ăn ở quán ven đường mà thôi. Người ta vẫn luôn giúp em, em cũng không thể không thể hiện thành ý gì chứ. Anh là một người lý trí như vậy, không thể nào không nhìn ra bức ảnh này có vấn đề. Ăn xong, trước khi em và anh ta rời khỏi phố ăn vặt, có một chiếc xe máy suýt chút nữa đụng phải em, là anh ta đã cứu em. Trong bức ảnh còn có túi thuốc trên ghế, lúc ấy em nửa quỳ trước mặt anh ta, là vì đầu gối anh ta bị thương, em đang giúp anh ta xử lý vết thương…”

“Đủ rồi!”

Nếu ngay từ đầu Tống Hân Nghiên giải thích như vậy có lẽ còn được, nhưng chờ tới khi anh chất vấn cô mới từng chút nói ra sự thật.

Cảm giác mọi lời nói của cô đều là sự lấp liếm trước sự chất vấn của anh.

Lửa giận của Tưởng Tử Hàn càng mãnh liệt: “Thấy anh bị em xoay mòng mòng, có phải em cảm thấy đắc ý lắm không? Bời vì chỉ cần em nói là anh sẽ tin ngay? Tống Hân Nghiên, sao em phải mất công thế làm gì!”

Bát cháo đặt ở tủ đầu giường bị anh hất văng xuống sàn nhà.

“Choang!”

Bát vỡ tan, cháo văng đầy đất.

Tống Hân Nghiên bị tiếng động làm cho kinh hãi run rẩy.

Nước mắt ấm ức đong đầy, không nhịn được lã chã rơi xuống.

Tưởng Tử Hàn nổi giận đùng đùng xoay người ra ngoài.

“Tưởng Tử Hàn!”

Tống Hân Nghiên vô cùng hoảng loạn.

Sự bất an nhen nhóm trong lòng từ rất lâu bỗng như bị một đao chém vào, rơi trầm xuống dưới.

Không thể để anh đi được.

Hiện giờ trong đầu cô chỉ còn một câu này.

Cô rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, nhào tới ôm lấy anh từ phía sau: “Anh tin em một lần được không? Em… em hứa, sau này dù làm gì cũng sẽ không bao giờ giấu anh nữa. Không bao giờ…”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng gạt tay cô, đẩy ra.

Tống Hân Nghiên lảo đảo ngã xuống đất.

Người đàn ông kiên quyết hất văng cửa đi ra ngoài, tiếng vang khắp phòng bệnh.

Hết rồi sao?

Cuộc hôn nhân đầy ảo mộng, cuối cùng tan vỡ rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc