DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1117

Ngừng lại một lúc, Tống Hân Nghiên nhìn Tống Dương Minh, chân thành nói: “Anh cũng không cần quá áp lực. Anh trai, em không phải là người không biết nhìn nhận đúng sai. Em hiểu trước phải trái chính trị, cá nhân và gia đình không là gì cả. Nếu có một ngày, em thật sự phải hy sinh thứ gì đó…”

Cô mấp máy môi, có chút khó khăn: “Có thể em sẽ rất khó chịu, nhưng cái gì nên buông, nhất định phải buông, em cũng sẽ lựa chọn buông bỏ…”

Còn chưa nói xong, hốc mắt cô đã đỏ ửng.

Hai mắt Tống Dương Minh cũng đỏ lên.

Anh mím chặt môi, đau lòng xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Tống Hân Nghiên.

Anh cầm chai rượu lên rót cho mình, cũng rót cho Tống Hân Nghiên một ly, nói: “Được rồi. Cho dù em có quyết định gì anh cũng đều ủng hộ em. Nhưng bây giờ điều tồi tệ nhất vẫn chưa tới. Cho nên ăn cơm, ngủ nghỉ, vui vẻ mỗi ngày mới là việc em nên làm. Hân Nghiên, anh trai kính em.”

“Phì!”

Tống Hân Nghiên mỉm cười, nhưng mi mắt lại ướt đẫm.

Cô nén nước mắt trong đáy mắt, nâng ly rượu lên cụng ly với Tống Dương Minh, uống một hơi cạn ly rượu.

Mặc dù Tống Dương Minh lo lắng cách uống rượu này của cô, nhưng anh cũng không ngăn cản.

Anh đột nhiên nhớ ra gì đó, vừa nhúng đồ ăn cho cô vừa hỏi: “Đúng rồi, nếu Tống Thanh Hoa đã quen biết người bên M960 từ lâu, vậy thì những kẻ tham gia hãm hại em và ba mẹ em, có phải cũng có liên quan đến M960 không?”

Tống Hân Nghiên siết chặt đũa suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Em không biết.”

Cô buồn bã nói: “Nếu như không có sự xuất hiện của Tống Mỹ Như, vốn dĩ em cũng không biết mình không phải là con gái nhà họ Tống. Bây giờ mẹ em đã trở nên như vậy, thân phận thật sự của bà đã trở thành một điều bí ẩn, người duy nhất biết được sự thật cũng chỉ có Tống Thanh Hoa và Tưởng Khải Chính thôi. Nhưng hai người này đều tinh ranh như cáo, có cả dã tâm và sự độc ác, bọn họ sẽ không dễ dàng nói cho em biết, bọn họ nói càng nhiều càng chứng tỏ họ muốn mê hoặc chúng ta. Bây giờ chỉ có thể đợi mẹ em hồi phục sớm một chút, nhớ ra thân phận thật sự của bà thôi. Đến lúc đó, chúng ta có thể thông qua bà để tìm được một số thông tin hữu dụng.”

“Lão già với mụ già kia nữa!”

Tống Dương Minh không nhịn được mà mắng Tống Thanh Hoa và Tưởng Khải Chính một câu.

“Đúng rồi!” Tống Hân Nghiên đột nhiên ngồi thẳng người: “Em nhớ ra một người, có lẽ bà ấy sẽ biết được chút ít!”

“Ai?”

“Mẹ anh, mẹ nuôi của em.”

Vẻ mặt Tống Dương Minh lạnh đi mấy phần, có chút phức tạp.

Tống Hân Nghiên nói: “Lúc trước bà ấy lấy chuyện mẹ em ra để uy hiếp em, nhưng em không dính chiêu. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng bà ấy thật sự biết được một hai chuyện.”

Tống Dương Minh suy nghĩ một chút: “Chuyện này em không cần vội đi xác minh, anh sẽ sắp xếp. Còn nữa…”

Anh nghiêm túc dặn dò: “Tạm thời đừng nói chuyện xảy ra hôm nay ra ngoài, nếu không rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ, còn gây cho em nhiều rắc rối không cần thiết.”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Anh yên tâm, em hiểu mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc