DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 336

Tưởng Tử Hàn cau chặt mày, trầm tư nói: “Chúc Minh Đức, cậu đích thân điều tra đi. Tôi không tin hiệu suất làm việc của cảnh sát.”

“Vâng!”

Chúc Minh Đức đáp một tiếng, xoay người đi bố trí.

Cố Vũ Tùng xoay ghế lại nhắc nhở: “Bên này chị dâu nhiều thù oán, cứ để vậy cũng không hay, quá mức bị động. Hay anh dẫn cô ấy về thủ đô sớm đi.”

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt dựa vào lưng ghế, gác khuỷu tay trên tay vịn, day trán nói: “Đã sắp xếp cả rồi, ai ngờ chút thời gian như vậy còn có thể xảy ra chuyện này.”

Chậc!

Cô vợ nhỏ này của anh đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào.

Khách sạn.

Tống Hân Nghiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, bị dọa bật dậy.

Bên ngoài mặt trời chói chang, cô vội lật chăn xuống giường.

Vừa đứng dậy, cô đã thấy giá áo bên cạnh treo một bộ quần áo sạch sẽ, được là phẳng không chút nếp uốn.

Đồ mới tinh, mác bị xé ra còn đang nằm trong thùng rác.

Đáy lòng Tống Hân Nghiên chảy xuôi một dòng nước ấm, vội vàng thay quần áo ra khỏi phòng, định tới bệnh viện xem thử.

Xuống tới sảnh khách sạn, Tống Hân Nghiên suýt nữa đâm phải Dạ Vũ Đình vừa từ bên ngoài vào.

Hai người vội vàng dừng bước.

“Cô Tống?”

Dạ Vũ Đình thoáng kinh ngạc, nở nụ cười ôn hòa: “Chúng ta có duyên thật đấy.”

Tống Hân Nghiên cười gượng: “Đúng là vừa khéo. Cảm ơn hợp đồng của anh Dạ hôm qua. Anh bận gì thì cứ làm đi, tôi có việc đi trước. Chờ hôm nào tôi mời anh ăn cơm cảm ơn nhé.”

Nói xong, cô vội vàng đi ra ngoài.

Dạ Vũ Đình bước sang cạnh một bước cản cô lại, quan tâm hỏi: “Trông cô không khỏe lắm, bị bệnh hay gặp chuyện gì à?”

Tống Hân Nghiên nhớ tới cơn ghen tuông hôm qua của Tưởng Tử Hàn, cũng không định nhiều lời với anh ta, chỉ đùa một câu: “Không có việc gì, chẳng qua bị đơn hàng hôm qua của anh dội cho hơi choáng váng, vui mừng quá độ nên mất ngủ thôi. Cảm ơn anh Dạ quan tâm, chào anh.”

Cô đi vòng qua người anh ta rồi ra ngoài.

Đáy mắt Dạ Vũ Đình nhoáng qua vẻ thâm sâu, hơi đăm chiêu đuổi theo: “Trạng thái của cô không tốt lắm, lái xe không an toàn đâu, để tôi đưa cô đi.”

Tống Hân Nghiên nhìn chìa khóa xe trong tay anh ta, cười từ chối: “Cảm ơn anh Dạ, nhưng mà thật sự không cần đâu. Tôi ở ngay bên kia, vào bệnh viện thăm đồng nghiệp của tôi thôi.”

Nói đến mức này rồi, Dạ Vũ Đình không tiện theo đuôi nữa, chỉ đành nhìn cô rời đi.

“Dạ Nhất, gọi Lệ Anh Vũ tra xem hôm qua Tống Hân Nghiên gặp chuyện gì .”

“Vâng.”

Bình luận

Truyện đang đọc