DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1215

Tưởng Tử Hàn nghẹn gần chết, không muốn nghe tiếp nữa, tức giận thẳng tay cúp máy, vứt điện thoại ra thật xa.

“Ai cũng thế, đều bị ả đàn bà xấu xa Tống Hân Nghiên kia tẩy não hết rồi, chỉ khiến mình khó chịu thôi!”

Anh hít sâu vài hơi, muốn kìm nén cơn tức giận trong lồ ng ngực.

Nhưng cơn giận còn chưa được nén xuống thì dạ dày đã co rút dữ đội.

Tưởng Tử Hàn đau đến mức đầu toát mồ hôi lạnh, ôm bụng yếu ớt ngồi phịch xuống ghế làm việc.

Tại quán cà phê.

Dạ Vũ Đình đưa tư liệu tới cho Tống Hân Nghiên: “Tất cả thông tin về Nam Mặc Tầm và mẹ cô ấy đều ở đây, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đây là tất cả những gì mà anh biết.”

Tống Hân Nghiên nhận lấy, vội vàng mở ra xem.

Trong tư liệu không chỉ có thông tin của Nam Mặc Tầm và mẹ cô ta mà còn có quá trình quen biết yêu nhau sau đó chia tay của Dạ Vũ Đình và Nam Mặc Tầm.

Tống Hân Nghiên khẽ nhướng mày.

Dạ Vũ Đình đoán được cô nhìn thấy cái gì, vội vàng ôn hòa giải thích: “Những cái khác coi như tặng kèm. Hân Nghiên, anh đã từng nói rồi, anh sẽ không giấu em bất cứ điều gì cả, cũng không có gì không thể nói được. Tuy rằng em và Nam Mặc Tầm rất giống nhau, nhưng anh không coi em là người thay thế của Nam Mặc Tầm. Tình cảm anh dành cho em, bắt đầu từ vẻ bề ngoài giống nhau của hai người, cuối cùng là từ nhân phẩm của em, chìm đắm trong sự quyến rũ của riêng em…”

Tống Hân Nghiên bình tĩnh đọc tư liệu trong tay, như thể không nghe thấy lời anh ta nói.

Dạ Vũ Đình tiếp tục: “Anh không phủ nhận giữa anh và Nam Mặc Tầm từng có một thời gian như vậy, cũng chính vì thời gian đó mới khiến anh vừa nhìn đã thấy em giữa hàng ngàn người, sau đó nghĩ đủ mọi cách để gặp được em. Hân Nghiên, anh không hối hận vì từng có khoảng thời gian đó. Ngược lại thậm chí anh còn rất biết ơn về quá khứ đó nữa…”

Trong lòng anh ta chua xót, giọng nói cũng rất trầm: “Mặc dù sau này chúng ta cũng vì chuyện này mà ầm ĩ không vui, có hiểu lầm cũng có khúc mắc, thậm chí còn khiến anh trở thành đối tượng bị toàn mạng chế giễu, khiến anh bị người trong giới kinh doanh thậm chí là giới xã giao thượng lưu khinh bỉ, khiến nhà họ Dạ mất hết mặt mũi… Nhưng anh vẫn không hối hận. Anh có thể chịu đựng mọi sự sỉ nhục, chỉ có không thể chịu đựng được việc từ bỏ em…”

Tống Hân Nghiên đã nắm được những ý chính của tài liệu trong tay: “Dạ Vũ Đình, tôi đã từng nghĩ đến việc bồi dưỡng tình cảm với anh, nhưng khi đó anh lại thực hiện giao dịch với tôi, chính tay anh đã phá hỏng mọi thứ. Bây giờ tôi chỉ muốn thực hiện giao dịch với anh, anh lại muốn có tình cảm với tôi, anh không cảm thấy nực cười sao? Anh cảm thấy tôi ngu ngốc đến mức nào mới nhảy vào cùng một cái hố đến tận hai lần chứ?”

Đương nhiên, cái hố Tưởng Tử Hàn là một ngoại lệ.

Tống Hân Nghiên mỉm cười tự giễu, cái hố kia, đã lấp đầy tình cảm của cô rồi.

Đừng nói chỉ là ngã một cái, cho dù có thịt nát xương tan, cô cũng không bao giờ từ bỏ.

“Cho nên, thực ra em chỉ đang tức giận, cảm thấy không công bằng thôi có đúng không?” Bàn tay Dạ Vũ Đình kích động vươn qua bàn, muốn nắm lấy tay Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên rụt tay lại nhanh hơn anh ta một bước.

Dạ Vũ Đình cũng không nản lòng, vội vàng nói: “Nhưng Hân Nghiên, không phải anh đã bị trừng phạt rồi sao? Để được ở bên em, anh đã bị Tưởng Tử Hàn trả thù. Tuy rằng gân tay gân chân đã được nối lại, nhưng dù sao vẫn có chút ảnh hưởng, thậm chí vì vậy mà phải trả giá bằng tôn nghiêm đàn ông! Đời này, có thể là anh sẽ không thể trở thành một người đàn ông bình thường được nữa. Hân Nghiên, trừng phạt như vậy còn chưa đủ sao? Còn cả tư liệu lần này nữa…”

Bình luận

Truyện đang đọc