CHƯƠNG 1069
Thẩm Hoài Ngưng có hơi rụt rè, ánh mắt chất chứa sự trống rỗng đờ đẫn rơi trên mặt cô con gái: “Sau… sau này, sẽ giúp Nghiên Nghiên, trông con.”
Khóe mắt Tống Hân Nghiên ướt đẫm, nhưng miệng cô lại cười.
Cô cũng nắm chặt tay mẹ mình, ngẩng đầu mỉm cười nhìn bà: “Đúng rồi, cho nên mẹ nhất định phải mau chóng khỏe lại. Những bác sĩ này sẽ không làm tổn thương mẹ đâu, bọn họ chỉ giúp mẹ đánh bay con quái vật ở bên trong cơ thể mẹ. Sau khi bên trong cơ thể của mẹ hết quái vật rồi thì cháu ngoại sẽ không sợ hãi nữa.”
Thẩm Hoài Ngưng đối mắt với Tống Hân Nghiên, ánh mắt vẫn vô hồn như vậy, còn có chút bệ rạc, lực trên tay khẽ lỏng ra nhưng vẫn đang kiên trì.
Sự ỷ lại của mẹ cô suýt chút nữa khiến Tống Hân Nghiên òa khóc.
“Giáo sư Ellis, nếu mẹ của cháu chống cự việc trị liệu, có thể xin mọi người…”
“Cô Tống.” Ellis bình tĩnh ngắt lời cô: “Tất cả các bệnh thần kinh, nếu muốn được bình thường, muốn được hồi phục thì bắt buộc phải mở lại những vết thương ấy ra.”
Tống Hân Nghiên không nói nốt vế sau nữa.
Cô cúi đầu, đau lòng nhìn Thẩm Hoài Ngưng.
Thẩm Hoài Ngưng ngây ngô ngơ ngác nhìn cô rồi cười.
Ellis dặn dò hai bác sĩ nữ chuyên về tâm lý tiến hành giao lưu khơi thông với Thẩm Hoài Ngưng.
Hai người mới nói thầm với Thẩm Hoài Ngưng mấy câu.
Khuôn mặt ngơ ngác cứng ngắc của Thẩm Hoài Ngưng dần dần có chút cảm xúc.
Bà luyến tiếc nhìn con gái, cuối cùng cũng buông tay.
Hai bác sĩ nhanh chóng đẩy Thẩm Hoài Ngưng vào.
Nhìn thấy mẹ dứt khoát buông tay như vậy, bỗng dưng Tống Hân Nghiên lại không thể chấp nhận được.
Cô bất giác muốn đuổi theo, nhưng mới đi được hai bước đã bị Tưởng Tử Hàn níu cánh tay lại.
Ban nãy vì tránh Thẩm Hoài Ngưng nên anh luôn trốn sau cái cây.
Tưởng Tử Hàn kéo cô về, ôm vào lòng: “Ellis là chuyên gia ở lĩnh vực này, không có ai chuyên nghiệp hơn ông ấy cả. Nếu đã quyết định đưa dì tới đây thì em nên hạ quyết tâm, chuẩn bị tâm lý sẽ phải buông tay.”
Tống Hân Nghiên khó chịu đứng nép trong lòng anh, không nói gì.
Tưởng Tử Hàn khẽ khàng vuốt mái tóc mềm mại của người con gái nhỏ trong lòng: “Yên tâm đi, ở đây còn an toàn hơn bệnh viện Quân khu thủ đô. Dì sẽ nhận được sự chăm sóc và chữa trị tốt nhất.”
Thẩm Hoài Ngưng đã được các y tá đẩy vào trong tòa nội trú.
Cửa kính của tòa nội trú đã đóng lại, tiếng máy móc điện tử “Cành cạch” vang lên, khóa cửa lại.
Giọng tiếng Anh của người máy truyền tới: “Đi vào xin hãy quẹt thẻ…”
Cho tới khi ra khỏi bệnh viện, lên xe rồi, cảm xúc của Tống Hân Nghiên mới dần bình tĩnh lại sau khi chia tay với mẹ mình.
Cô nhìn Tưởng Tử Hàn đang lái xe: “Chúng ta đi đâu đây?”
Tưởng Tử Hàn nhìn thẳng về phía trước: “Đi tìm ba anh.”
Đi tìm người đàn ông vốn nên qua đời rồi, Tưởng Khải Chính!