DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1137

Anh lùi về sau hai bước, đứng đối diện với Tống Hân Nghiên lần nữa: “Cô cũng biết làm người tốt thật đấy, thủ đoạn hay lắm, ra tay từ người bên cạnh tôi, định dụ địch vào tròng, hửm?”

Chữ “hửm” hơi cất cao kia có vô vàn ý nghĩa.

Trái tim Tống Hân Nghiên đau đến mức ngạt thở.

Cô không muốn nghe thấy anh nói những lời châm chọc cô nữa, càng không muốn nói lời gì kích thích anh.

Cô không để ý tới Tưởng Tử Hàn, tiếp tục vòng qua đi ra ngoài.

Không khí như thể bị rạch ra bởi động tác của cô, bắt đầu khẽ khàng chuyển động.

Mùi thanh đạm của thức ăn trộn lẫn với mùi hương tao nhã trên người cô, từng luồng từng luồng xộc thẳng vào mũi Tưởng Tử Hàn.

Mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến đáy lòng anh nhen nhóm ngọn lửa.

Tưởng Tử Hàn chợt thất thần, ngọn lửa anh cố gắng đè nén trong cơ thể lại bắt đầu bùng lên.

Sự cáu kỉnh không trút được vào đâu khiến anh trở nên nhạy cảm và giận dữ.

Trán Tưởng Tử Hàn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt vốn đã đỏ bừng nay càng đỏ tươi đến đáng sợ, lộ ra chút dữ tợn.

Anh đột nhiên quay người sải bước đuổi theo.

Lúc này những người còn lại trong phòng bao mới hoàn hồn lại.

Tống Dương Minh đặt “cạch” ly rượu xuống bàn, đứng dậy định đuổi theo.

“Anh hai!”

“Anh Tống!”

Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo tâm ý tương thông, đứng dậy cùng lúc, một trái một phải kéo Tống Dương Minh lại.

“Anh hai!” Cố Vũ Tùng mặt dày bắt chước Tống Hân Nghiên gọi Tống Dương Minh là anh hai ngọt sớt: “Bây giờ anh Hàn của em là người bệnh, anh ấy vừa mới xuất viện, cơ thể còn rất yếu. Huống hồ anh ấy còn là một người rất có nguyên tắc, cho dù có tức giận đi nữa cũng tuyệt đối không ra tay với phụ nữ đâu. Cho nên anh đừng lo lắng, cho dù anh Hàn của em có đuổi kịp chị dâu thì anh ấy cũng không chiếm thế thượng phong được đâu, chỉ bị kích thích thôi.”

Lục Minh Hạo cũng nói: “Anh Tống, anh cũng biết mà, bác sĩ cũng bảo nên kích thích anh ấy một cách phù hợp. Chúng ta cứ coi như chữa bệnh cho anh ấy đi, mặc kệ bọn họ, uống rượu nào uống rượu nào.”

Hai người anh một câu tôi một câu, tay dùng sức, mạnh mẽ đè Tống Dương Minh ngồi xuống.

Chúc Minh Đức đưa Tưởng Tử Hàn đến đây cũng lập tức nói: “Tôi sẽ đi theo trông chừng, đảm bảo không xảy ra chuyện gì hết.”

Nói xong đã lập tức cất bước đuổi theo.

Lúc này Tống Dương Minh mới thoáng yên lòng hơn được, nhưng tâm trạng ăn cơm lại không còn nữa.

Tống Hân Nghiên đi tới thang máy, vừa đi vào thì Tưởng Tử Hàn cũng đã đuổi theo vào trong.

Cô không nói gì.

Nếu như bây giờ người đàn ông này đang ở trạng thái bình thường không bất ổn, cô sẽ rất vui lòng yên lặng ở cạnh anh.

Nhưng lúc này…

Tống Hân Nghiên sợ anh nói ra lời làm mình bị tổn thương, cũng càng sợ mình sẽ kích động đến anh.

Bình luận

Truyện đang đọc