DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1130

Trong trang viên bọn họ chưa từng có món ăn đơn giản như vậy.

Chắc chắn mợ chủ đang kiểm tra ông ta rồi.

Đầu bếp run sợ trong lòng mà bận rộn, bát mì nấu bằng canh gà nhanh chóng được nấu xong.

Trắng xanh giao nhau, mùi thơm của mỡ heo và canh gà quyện vào nhau khiến người ngửi thấy mà ch ảy nước miếng.

Sở Thu Khánh ngửi mùi thơm thôi là đã cảm thấy thèm ăn rồi.

Cô ta đuổi người trong bếp đi, lén bỏ thuốc vào, lúc này mới tự mình bưng mì tới phòng ăn.

“Anh đói lắm rồi đúng không, mau thử đi.”

Bát mì tỏa hương tứ phía được đặt lên trên bàn.

Tưởng Tử Hàn chỉ nhìn một cái, lông mày đã nhíu lại.

Mì này không giống với bát mì trong trí nhớ của anh.

Bát mì trong trí nhớ…

“Chưa cho ớt.” Tưởng Tử Hàn lẩm bẩm nói khẽ.

Sở Thu Khánh: “…”

Ban nãy anh cũng đâu có nói.

“Dạ dày anh không tốt, không thể ăn ớt được.”

“Vậy thì cho ít một chút. Anh cũng đâu yếu vậy đâu.”

Sở Thu Khánh nghĩ tới thuốc trong bát mì, không ngăn anh tiếp nữa: “Được rồi, anh đợi chút.”

Cô ta bưng bát mì trở lại phòng bếp, đổ một thìa dầu ớt lên.

Canh gà thanh đạm lập tức đỏ bóng đẹp mắt, mùi thơm nồng vị cay, nhìn trông càng ngon miệng hơn.

Bát mì nước lại được bưng về bàn lần nữa.

Mùi thơm của mì bay vào mũi Tưởng Tử Hàn.

Sắc mặt thờ ơ của anh trở nên khó coi: “Không phải mùi này, đổ đi.”

Anh đẩy bát ra, tức giận đứng dậy muốn rời đi.

Sở Thu Khánh buồn bực.

Cô ta bắt đầu nôn nóng, không để ý nổi tới việc anh không thích cô ta đụng chạm: “Mùi gì không đúng vậy? Anh nói với em đi, em nấu lại cho anh.”

Tưởng Tử Hàn rút tay ra, đè nén lửa giận trong đôi mắt lạnh lẽo.

Nhìn thấy sắc mặt nôn nóng của Sở Thu Khánh, anh lại đè sự tức giận lại rồi lạnh nhạt nói: “Anh không có khẩu vị, không ăn nữa đâu. Em tự ăn đi.”

Làm vậy sao được!

Sở Thu Khánh thầm nghĩ, mình đã tốn nhiều sức như vậy rồi, không thể cứ thế lãng phí được.

“Có thể… có thể là đã lâu rồi em không nấu nên hơi lạ tay. Dạ dày anh không tốt, lại còn vừa bị thương nữa, không ăn thì không được đâu. Anh đợi thêm chút nữa được không, em đi nấu lại.”

Nhìn dáng vẻ khúm núm của cô ta, Tưởng Tử Hàn bỗng dưng hoảng hốt, dường như cũng từng có người nói với anh như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc